Thế Hôn

Chương 171 : Nhận lỗi

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Lục Giam.



Hôn nhân đương nhiên không phải trò đùa, nàng đã từng

ôm nguyện vọng tốt đẹp, muốn được hạnh phúc, nhưng nàng hao hết khí lực cũng

không thể đạt đến, còn chết không minh bạch. Sau khi trọng sinh, nàng cố gắng

như vậy, nhưng nàng vẫn không thể cưỡng ép lại vận mệnh.



Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Hắn, không

phải là phu quân của nàng.



Hắn hiện giờ đang ở trạng thái khi hắn và nàng vừa mới

bắt đầu tân hôn giống như kiếp trước, tỉnh tỉnh mê mê, cái gì cũng không biết,

nàng cũng đã nhìn thấu sau bao năm tháng mất đi nhi tử, sinh tử khắc cốt ghi

tâm, không thể dễ dàng quên đi. Nàng luôn gặp ác mộng vào ban đêm, không để đèn

thì không thể thoải mái đi vào giấc ngủ, nếu không thì sẽ trằn trọc đến khi

hừng đông; Ban đầu nhìn thấy hắn liền hận không thể bóp chết hắn, sau đó xem

nhẹ, cười đối mặt với hắn, cứ coi hắn như một bụi gai chắn đường vậy, tổng cộng

đã mất thời gian năm năm.



Quay đầu nhìn lại năm đó, nàng không giống như hiện

tại không chút e dè sợ hãi, có rất nhiều chuyện làm không ổn thỏa, nhưng cũng

không phải lỗi của một mình nàng, vậy mà nàng lại phải trả giá. Mà hiện tại,

nàng có thể thay đổi nhiều chuyện, đều chỉ là vì những người, những việc mà

nàng cho là đáng giá. Trừ bỏ có thể khiến nàng trong vài năm qua tốt đẹp hơn

một chút, nàng thật sự nhìn không ra Lục gia có chỗ nào đáng để nàng trả giá,

càng nhìn không ra tại đây luôn bị người khác bắt buộc, trong cuộc hôn nhân

nhất định sẽ chấm dứt trong bi kịch, đối với hắn, có gì đáng để nàng vất vả tâm

tư.



Nàng không thấy, cũng không muốn nhìn thấy.



Lục Giam cũng trầm mặc nhìn Lâm Cẩn Dung, hắn không

hiểu sự trầm mặc cùng ánh mắt của nàng. Nàng hình như là đang bi thương, đang

khổ sở, nhưng sâu trong đáy mắt dường như có đốm lửa đang hừng hực thiêu đốt,

cảm giác vô cùng kỳ quái phức tạp. Hắn không thể nói nên lời cảm thụ của bản

thân, nhưng hắn biết trong lòng nàng tuyệt đối chịu khổ sở. Hắn không thích

nàng nhìn hắn như vậy, giống như hắn phạm tội tày trời vậy. Hắn muốn kéo tay

Lâm Cẩn Dung lại: “A Dung, chúng ta là phu thê.”



Lâm Cẩn Dung ở một khắc lúc hắn sắp đụng chạm đến bàn

tay nàng, nàng liền cúi hạ ánh mắt.



Quế ma ma ở bên ngoài nhẹ giọng nói: “Thiếu phu nhân,

Huệ ma ma ở phòng Tam phu nhân tới, nói là có mấy lời muốn nói với người.”



Lâm Cẩn Dung quyết định thật nhanh: “Để nàng tiến

vào.”
nàng nghĩ thông suốt.”



Chỉ một câu như vậy, khiến cho tâm tình của Lục Giam

tốt hơn rất nhiều. Ai mà không có tính xấu đây? Huống chi là nàng, tật xấu quật

cường đã sớm có tiếng. Thời điểm nàng ác liệt hơn hắn cũng đã gặp qua, không

thể bởi vì nàng ôn hòa im lặng một vài ngày, mà đã quên tướng mạo nàng giương

nanh múa vuốt sẵn có. Huống chi, mấy ngày nay thật khó xử nàng, hắn cũng bị sứt

đầu mẻ trán, nàng vừa mới gả vào cửa sao có thể thoải mái? Vì thế hắn hướng Lệ

Chi an ủi cười cười, vén rèm đi vào buồng trong.



Lâm Cẩn Dung dĩ nhiên đã tháo trâm cài cùng áo khoác

nằm lên giường, quyết ý muốn thư thái ngủ đến thiên hôn địa ám. Đang có nhiều

chuyện sao? Đơn giản chính là một đám người càng không ngừng khiến nàng phiền

toái, muốn cho nàng không thoải mái, muốn cho nàng chịu thua mà thôi. Vậy thì,

nếu bọn họ thích làm ầm ĩ, phải làm ầm ĩ, nàng chống đỡ không được thì sẽ không

chống đỡ nữa, nàng còn phải tiếp tục sống, còn phải sống rất tốt. Người ăn ngũ

cốc hoa màu không phải cũng bị sinh bệnh sao? Huống chi nàng vừa mới vào cửa đã

bị người ta dùng thủ đoạn vừa đấm vừa xoa lén lút đâm một dao nhỏ vào người

nàng rồi lại rút ra, tân nhi tức để người ta bắt nạt không tìm thấy phương

hướng đông tây nam bắc, nàng bị bệnh, không thoải mái, chuyện gì cũng không có

tâm tư để làm, ai cũng đừng hòng phiền toái nàng.



“A Dung?” Lục Giam ở bên giường đứng một lát, không

thấy nàng có động tĩnh, đành phải nhẹ nhàng xốc màn lên, chỉ thấy nàng im lặng,

hô hấp dài thanh thiển, rõ ràng đã sớm ngủ, không khỏi khe khẽ thở dài, đem màn

buông xuống, xoay người đi ra ngoài. Nhưng cũng không đi nơi khác, ngay tại

cách vách bày ra trang giấy, mài mực, nghiêm túc tập viết theo mẫu chữ.



Viết xong mười trang giấy đã là gần hoàng hôn, bên

ngoài không biết khi nào đã đổi sắc trời, gió bắc vù vù thổi mạnh, cửa nhẹ

nhàng gõ hai cái, Lệ Chi bên ngoài nhẹ giọng nói: “Nhị gia, Phương Linh tỷ tỷ ở

chỗ phu nhân bên kia tới, thỉnh Nhị gia cùng thiếu phu nhân tối nay qua chỗ phu

nhân dùng cơm chiều.”



Lục Giam vội hỏi: “Hỏi thiếu phu nhân xem nàng có đi

hay không?”



Lệ Chi khó xử nói: “Thiếu phu nhân không đi, nàng

không thoải mái. Lúc này còn chưa tỉnh dậy.”



Lục Giam tay cầm bút không khỏi hơi lỏng ra, vội vàng

buông giấy bút, bước nhanh qua phòng cách vách: “Sao không nghe thấy ai lại đây

nói một tiếng? Làm sao không thoải mái?”