Thế Hôn

Chương 172 : Khó xử

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Trong phòng ánh sáng hôn ám, màn sắc đỏ thẫm có vẻ hơi

hơi ảm đạm, cách giường không xa là hai chậu than lớn làm bằng đồng, trong chậu

than có chỉ bạc đang cháy đỏ, nhiệt khí như muốn hun người, lư hương làm bằng

sứ men xanh ở một góc tản mát ra mùi hương có chút ngọt ngấy, hơi thở vừa nóng

vừa ngọt, làm cho người ta có chút khó chịu.



Lục Giam từ trong thư phòng sáng ngời, không khí lại

có chút trong trẻo lạnh lùng lại đây, hơi có chút không thích ứng, trầm giọng

phân phó: “Tắt hương đi. Vén mành lên để hít thở không khí, chậu than đặt ra xa

một chút.”



Quế ma ma thập phần bất mãn. Bên ngoài thay đổi sắc

trời, gió bấc vù vù thổi mạnh, người này lại không thoải mái, còn không phải

quá mức ấm áp rồi sao? Lục Giam bất quá là nam tử trẻ tuổi mới thành thân, làm

sao hiểu được việc hết lòng yêu thương chiếu cố người khác? Vì thế cũng chỉ tắt

hương, dịch chậu than, lại càng không muốn vén rèm lên nhìn.



Lệ Chi do dự một chút, cùng Quế Viên đem chậu than ra

xa một chút, rồi nhìn người đứng ở một bên nói: “Nhị gia, phu nhân bên kia còn

chờ người đáp lời.”



Vài người trong lòng đều tức giận. Lục Giam hiểu được,

nhưng cũng chỉ có thể làm bộ như không hiểu: “Phu nhân nơi đó ta sẽ tự mình đi

qua nói, ngươi nhấc mành lên để hít thở không khí. Trong phòng vừa nóng lại đầy

mùi hương, bản thân ta cũng cảm thấy ngột ngạt, nói gì tới các thiếu phu nhân

của các ngươi.” Nói xong hướng tới trước giường, nhẹ nhàng nhấc màn lên, thăm

dò nhìn Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung đưa lưng về phía hắn, ủ mình trong chăn,

vẫn không nhúc nhích.



Lục Giam vươn tay sờ cái trán của nàng, nhỏ giọng hỏi:

“A Dung, nàng làm sao không thoải mái?”



Lệ Chi cùng Quế ma ma nhìn nhau liếc mắt một cái, nhẹ

tay nhẹ chân lui ra ngoài, Lệ Chi đi tới cạnh cửa, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn đem

mành vắt trên nóc cửa.



Lục Giam sờ trán Lâm Cẩn Dung thấy không nóng, mà

trong phòng cũng không còn những người khác, liền cúi người xuống dùng trán của

mình đặt lên trán của Lâm Cẩn Dung: “Để ta thử xem có nóng hay không?”



Lâm Cẩn Dung nghiêng người né tránh đầu hắn, kéo chăn

che mặt, cuộn mình thành một đoàn. Lục Giam thu hồi tay cùng đầu, ở bên người

nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Nàng đến tột cùng
xuống dưới đều rất quen thuộc, được người yêu mến, nếu trở thành người bên

trong hay bên ngoài viện của Lâm Cẩn Dung làm người truyền là thích hợp nhất.

Điểm mấu chốt là Phương Trúc đối với Lâm Ngọc Trân tuyệt đối trung thành.



Lâm Ngọc Trân suy nghĩ một lát, nói: “Nếu phái nàng

đi, thì bảo nàng lại đây cùng ta nói chuyện.”



Lục Vân liền gắp thức ăn cho nàng: “Nương, ăn cơm đi.

Vô luận như thế nào, cũng không thể không ăn cơm, người nếu chọc tức thân mình,

lại khiến người khác vừa ý.” Đợi cho Lâm Ngọc Trân ăn chút đồ ăn xong, mới lại

khuyên nàng: “Hiện nay, vô luận như thế nào đều nên đến thăm tẩu tử. Nàng thật

sự bị bệnh cũng thế, mà giả bệnh cũng thế, người đều phải tỏ vẻ quan tâm, không

thể khiến người ta chế giễu.”



Lâm Ngọc Trân cười lạnh: “Nàng không phải rất lợi hại,

không coi ai ra gì sao? Làm sao cần ta thay nàng làm chỗ dựa?”



Lục Vân có chút sầu lo nói: “Nương, nếu chỉ có một

mình nàng thì không sao. Nhưng Nhị ca vì sao không ở lại đây ăn cơm? Không phải

là trở về bồi nàng sao?” Vậy chứng minh điều gì đây, Lục Giam để ý Lâm Cẩn

Dung, một người là thân chất nữ, một người là dưỡng tử, nếu bị bệnh nên tỏ vẻ

an ủi, không phải thời điểm giận dỗi, nếu không sẽ bị coi là người tâm tư rét

lạnh.



Lâm Ngọc Trân trầm mặc thật lâu rồi nói: “Để nói sau

đi.”



Lục Vân liền hạ quyết tâm, vô luận như thế nào chính

nàng cũng phải đi một chuyến.



Không nói tới mẫu tử hai người thương lượng ứng đối

việc này thế nào, lại nói Lục Giam ra sân, trong lòng phiền muộn không chịu

nổi, vừa vặn gặp Lục Luân, quấn quít muốn đến chỗ hắn dùng cơm chiều, chỉ đành

phải nói: “Nhị tẩu đệ đang bị bệnh, đang chờ đại phu đến khám, ngày khác đi.”



Lục Luân ngạc nhiên nói: “Sao đột nhiên bị bệnh?” Suy

ngẫm lại cũng hiểu được, nhân tiện nói: “Nhị ca vì sao không đi hỏi tổ phụ?”

Chỉ cần Lục lão ông ra tay, bảo đảm liền an tâm. Lục Giam lắc đầu: “Đây là

chuyện của chính ta, không có đạo lý việc gì cũng hỏi ý kiến của tổ phụ.” Thấy

Lục Luân còn muốn khuyên nữa, liền cười hỏi: “Lục Thiện thế nào rồi?”