Thế Hôn

Chương 173 : Con chuột

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục Luân quả nhiên cười nói: “Hắn sáng nay không chịu

ăn cơm, trước tiên là nói muốn ăn cháo tổ yến, không có ai đưa đến, đến lúc

uống trà lại nói muốn uống trà sâm, vẫn là không có. Kỳ thật điểm tâm chỗ tổ

phụ rất ngon, hỏi hắn ba lần, hắn cũng không ăn, tổ phụ cho gã sai vặt trước

mặt của hắn ăn sạch sành sanh. Tổ phụ nói với ta, nếu hắn không ăn, sẽ tùy ý để

hắn đói chết, xem hắn có tin hay không, lúc ta đi, hắn vừa khóc vừa uống cháo

rồi đây.”



Đã ăn cơm, chứng tỏ hắn chịu thua rồi, chỉ cần Lục

Thiện khỏe lên, như vậy Đồ thị tất nhiên cũng sẽ không gây ầm ĩ nữa. Lục Giam

nhịn không được nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai Lục Luân: “Hắn từ

nhỏ đã thích cùng đệ ở chung một chỗ, cần phải dựa vào đệ khai thông cho hắn.”



Lục Luân ngốc ngốc cười: “Kia không thành vấn đề, Nhị

ca, ta đi theo huynh thăm Nhị tẩu được không? Ta sẽ cố gắng kể truyện cười cho

nàng nghe, bệnh của nàng sẽ tốt hơn.”



Lục Giam thở dài: “Nào có dễ dàng như vậy?” Sự tình

hắn rõ ràng nhất, không ai có thể thay bọn họ giải quyết.



Lục Luân cười nói: “Huynh không cho ta thử, huynh sao

biết được hay không được? Cứ như vậy đi, huynh sai người chuẩn bị đồ ăn thức

uống, ta đi lấy mấy thứ.” Vì thế nhanh như chớp chạy đi.



Lục Giam đành tự trở về phòng. Trước phân phó mấy

người Lệ Chi chuẩn bị ăn uống, vào buồng trong, Lâm Cẩn Dung còn nằm đó, mở to

mắt nhìn trướng đỉnh ngẩn người, nghe thấy tiếng vang, nhìn hắn một cái lại thu

hồi ánh mắt.



Lục Giam đi đến bên giường ngồi xuống: “Hiện tại đỡ

hơn nhiều chưa? Ta đã bảo Trường Thọ đi thỉnh đại phu, lại bảo hắn nấu mấy món

chay và cháo trắng cho nàng. Nhưng dù sao cũng phải mất một lúc lâu mới xong,

nàng có muốn ăn chút gì trước không?”



Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta sẽ chờ, mấy món khác không

có khẩu vị.” Nàng giữa trưa ăn hơi nhiều, có chút không thoải mái, canh sơn tra

của Quế ma ma cũng không có tác dụng.



Lục Giam nhân tiện nói: “Vừa gặp Ngũ đệ, hắn muốn tới

thăm nàng, cũng đến ăn cơm chiều.” Cũng không hỏi Lâm Cẩn Dung có nguyện ý dậy

chiêu đãi Lục Luân hay không, tiếp tục nói: “Hắn nói Lục đệ đã ăn cơm, nói vậy

rất nhanh sẽ có chuyển biến tốt.”



“Thật tốt a.” Lâm Cẩn Dung tất nhiên biết Lục Giam hy

vọng nàng có thể dậy chiêu đãi Lục Luân, nàng đương nhiên cũng muốn làm như

vậy, nhưng mà, nếu bị bệnh, phải có bộ dáng của bệnh nhân. Đại phu còn chưa tới

cửa, nàng sao có thể đã dậy rồi, tính thế nào đây?



Không bao lâu, Lục Luân ở bên ngoài cười nói: “Người

đâu, người đâu? Đều trốn ở đâu vậy? Không đến mức một chút cơm cũng luyến tiếc
“Ta và huynh không giống.” Lục Luân trầm mặc một lát,

nghiêm túc nói: “Nhị ca, ta có lời muốn nói thật với huynh, ta thực sự đọc sách

không vào. Huynh có tin hay không, ta nhìn thấy sách liền đau đầu, cùng tổ phụ

ở Tập Hiền các đọc sách, giống như đem ta đặt trên lò nướng vậy.” Hít sâu một

hơi, la lớn: “Sống không bằng chết a a a a a……”



Trường An sầu mi khổ kiểm che lỗ tai: “Nhị gia, chim

tước trong viện sẽ nháo loạn a.”



Lục Giam không rõ, cười nói: “Nhiều thật, hôm nay

chạng vạng ta đi ra cửa, một đoàn líu ríu tranh nhau đặt chân ở trên cây.”



Trường An nói: “Trong viện chúng ta không có chim

tước, tiểu nhân đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua.”



Lục Giam ngạc nhiên nói: “Vì sao?”



Trường An cười liếc Lục Luân một cái, nói: “Lá gan của

chim tước lớn cỡ nào mà dám bay đến chỗ của chúng ta a? Không bị đánh chết cũng

bị hù chết.”



Lục Giam nhịn không được cười rộ lên, Lục Luân đập một

cái vào lưng Trường An: “Xú tiểu tử, lá gan càng ngày càng lớn a. Còn không đi

lấy đồ ăn ngon chiêu đãi Nhị gia?” Lại tề mi lộng nhãn: “Nhị ca, huynh dám uống

rượu không? Ta có giấu một vò rượu ngon.”



Lục Giam nghĩ nghĩ, nói: “Uống.”



Hai người mới vừa ở bên cạnh bàn ngồi xuống, rượu chưa

hâm nóng, chợt nghe cửa viện có tiếng vang nhỏ, nhũ mẫu của Lục Luân tiến vào

nói: “Phu nhântới.”



Lục Luân không khỏi luống cuống tay chân một phen, một

bên nháy mắt ra hiệu với Trường An, lệnh cho Trường An giấu rượu, một bên kéo

Lục Giam cùng hắn ra ngoài gặp Tống thị.



Tống thị mặc áo choàng trong nhà nửa mới nửa cũ, chỉ

dẫn theo ma ma bên người, sầm mặt quát lớn nói: “Nghiệp chướng, con không ôn

luyện, còn ở đây quỷ kêu khóc gào gì vậy?” Vừa mới nói xong, liền thấy được Lục

Giam, vội thay đổi khuôn mặt tươi cười nói: “Nhị lang, tại sao lại rảnh tới

đây? Không đọc sách sao?”



Lục Giam đang muốn mở miệng, Lục Luân đã cướp lời:

“Nhị ca là tới khuyên con đọc sách.”



Tống thị trầm mặc một lát, ôn nhu nở nụ cười: “Nhị

lang, phiền con thay ta quản nghiệp chướng này. Nghe nói A Dung không thoải

mái, đã thỉnh đại phu chưa?”