Thế Hôn

Chương 174 : Khuyên giải

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lục Giam không muốn nói chuyện nhiều: “Chỉ bị một chút

bệnh vặt, Nhị thẩm nương không cần quan tâm.”



Tống thị thở dài: “Vậy là tốt rồi. Nay đông xuân giao

mùa, không cẩn thận sẽ dễ bị trúng gió mà trở bệnh. Ta vừa thăm Tam thẩm nương

con, nàng cũng bị bệnh, phải uống một chén thuốc lớn, thật đáng thương, ta ngày

thường thấy nhiều lúc nhà hơi ầm ỹ, nhưng nhìn thấy nàng cùng Tam thúc phụ ngồi

ngốc trong phòng, ta lại thấy tranh cãi ầm ĩ một chút vẫn tốt hơn.”



Thấy Lục Giam cúi mắt không nói, liền vừa cười: “Ta

cũng không có ý gì khác, chỉ là, Nhị lang con nếu tiện, còn nên khuyên nhủ lão

thái gia, ta không muốn xen vào chuyện của Lục lang, nhưng cũng nên để hắn gặp

mẫu thân. Ta cũng làm mẫu thân mà cảm động lây, Tam thẩm nương con…… Ai……”



Lục Luân vội vàng ngắt lời: “Nương, Lục đệ rất tốt.”



Tống thị nhìn kỹ thần sắc Lục Giam một chút, cũng không

nhắc lại: “Ta đang muốn thăm Nhị chất tức, không biết lúc này có tiện không?”



Lục Giam thản nhiên nói: “Không dám làm phiền Nhị thẩm

nương, nàng chỉ bị chút bệnh vặt, nghỉ ngơi một lúc là được rồi, nếu quấy nhiễu

các trưởng bối, trong lòng nàng sẽ bất an.”



Tống thị mỉm cười: “Vậy ta sẽ không đi. Phu thê với

nhau, cũng nên thông cảm một chút, cũng không thể vì một sự việc nhỏ mà trở nên

xa lạ, Nhị lang con cần phải đối đãi với A Dung thật tốt, khi nhàn rỗi ta cũng

sẽ đến nói chuyện với nàng.” Lại đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, nghe nói

lão thái thái bị kinh động, nếu tiện, còn nên đi cùng lão thái thái nói một

tiếng, đỡ khiến lão nhân gia người lo lắng.”



Lục Giam cúi mắt nói: “Thẩm nói phải.”



Tống thị ôn nhu dặn dò Lục Luân: “Ngũ lang chiêu đãi

Nhị ca con cho tốt, không được bướng bỉnh, ta đi trước.”



Đợi Tống thị đi xa, Lục Luân đỡ lấy đầu vai Lục Giam,

muốn đẩy hắn hướng vào phía trong: “Đi một chút đi, tiếp tục, tiếp tục.” Thấy

Lục Giam thần sắc không tốt, không khỏi khe khẽ thở dài: “Nữ nhân một khi ở

chung một chỗ, sẽ rối loạn thành một đoàn, phiền toái a! Nhìn xem, Nhị ca nay

cũng tâm phiền ý loạn, đến sách cũng không đọc vào đầu, cứ thế mãi, anh hùng

cũng không có khí khái. Ta nếu là huynh, phủi bước đi luôn, các nàng thích làm

sao thì cứ làm như thế.”



Lục Giam nhìn gương mặt trẻ tuổi non nớt của hắn,

không khỏi cười khổ: “Ta nếu là đệ, cũng không thể bình lặng như thế này.”



Lục Luân nghĩ nghĩ, cúi đầu cười: “Vậy huynh tính như

thế nào? Không bằng đến chỗ của Chư tiên sinh đi thì tốt rồi.”



“Trốn không xong.” Lục Giam cầm tay hắn đặt xuống: “Ta

đi về trước, cám ơn Ngũ đệ nhiệt tình khoản đãi.”


Lâm Cẩn Dung liền hỏi hắn: “Ta bệnh, ban đêm khó tránh

khỏi trằn trọc, chàng có muốn sang phòng cách vách ngủ không? Ta đã sai người

trải đệm giường, than cũng đã được đốt.”



Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên: “Không cần.”



Lâm Cẩn Dung cũng không nói nhiều, im lặng rửa mặt, im

lặng nằm xuống. Lục Giam tắm rửa xong, lên giường, tựa vào đầu giường trầm mặc

sau một lúc lâu, rồi tắt đèn đi ngủ.



Một đêm gió bấc thổi lạnh.



Sáng hôm sau thời tiết lạnh và khô ráo, có bông tuyết

nhỏ bay bay, Lâm Cẩn Dung ở trong phòng dưỡng bệnh, Lục Giam như cũ sáng sớm

đọc sách, buổi tối trở về nhà. Đồ thị cùng Lâm Ngọc Trân cũng không đến làm

phiền.



Buổi sáng ngày thứ ba, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng,

Lâm Cẩn Dung không cần đến chỗ Lâm Ngọc Trân vấn an, đúng là vô cùng rảnh rỗi,

liền tìm một quyển sách giải trí, ngồi trên ghế đọc sách. Vừa mới đọc được hai

hàng chữ, Quế Viên liền tiến vào nói: “Thiếu phu nhân, Trường Thọ nói, Nhị gia

buổi sáng đi không đúng đôi hài, chân bị lạnh, muốn đổi hài bằng da.”



Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Đi tìm rồi đưa qua đó.”



Quế Viên thấp giọng hỏi Lệ Chi, rồi tìm thấy hài bằng

da đưa ra ngoài.



Không bao lâu sau, lại tiến vào nói: “Nhị gia buổi

sáng xuất môn, quần áo đơn bạc, hỏi thiếu phu nhân tìm cẩm bào màu thiên thanh

đính lông chồn trắng.”



Không đợi Lâm Cẩn Dung mở miệng, Lệ Chi liền bước

nhanh đi vào tìm, nhưng không thấy, đành phải hỏi Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân

có từng thấy không?”



Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài, nàng làm sao từng thấy

qua hắn có cẩm bào màu thiên thanh lông chồn trắng bao giờ? Không khỏi đứng dậy

dẫn đám người Lệ Chi mở hòm xiểng, cẩn thận tìm một hồi, vẫn không tìm thấy,

đành phải cầm áo choàng màu xanh nhạt đi ra, ra lệnh Trường Thọ tiến vào: “Chưa

từng thấy kiện quần áo kia của Nhị gia, lấy cái này cũng giống vậy. Còn có cái

gì thì nói luôn một lần đi, đỡ khiến Nhị gia bị đông lạnh.”



Trường Thọ cúi mắt nói: “Thiếu phu nhân, Nhị gia hôm

nay tính tình quái đản, hắn muốn kiện quần áo kia, hạ nhân mà cầm quần áo này

đi, hắn tất nhiên sẽ không buông tha nô tài.”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Ta đưa qua vậy.”