Thế Hôn

Chương 175 : Chân phật

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Lâm Cẩn Dung khoác áo choàng sắc hồng nhạt thêu kim

tuyến, búi tóc cao dẫn nha hoàn cầm thực hộp, ôm quần áo vội vàng đi về phía

Thính Tuyết các, khiến các nha hoàn ma ma trên đường chú ý.



Vị tân thiếu phu nhân này thật là lắm chuyện để tranh

luận. Không nói đến trước khi chưa vào cửa gây ra đủ loại thị phi, mà còn cả

sau khi vào cửa. Mới gả về vài ngày, đã dẫn đến bao nhiêu sự việc, đầu tiên là

câu nói động đến bảo bối của Tam phòng Lục thiếu gia, chọc người ôn nhu hiền

lành như Tam phu nhân vừa khóc vừa mắng, còn chạy đến sân viện nàng đập cửa,

tiếp theo lại cùng Đại phu nhân từ trước đến nay tính tình khắc nghiệt, nói một

không hai tức giận hờn dỗi, sau đó sinh bệnh, thỉnh đại phu, kinh động lão thái

thái phái người tới thăm. Ngay tại thời điểm mọi người đều nghĩ nàng sẽ còn

bệnh thêm vài ngày mới khỏe lại, nàng lại đội gió tuyết mà ra ngoài.



Bị đủ loại kiểu dáng ánh mắt đánh giá, Lệ Chi hơi có

chút không được tự nhiên, Lâm Cẩn Dung lại nhìn không chớp mắt, vững vàng bước

đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn ai một cái, có người tiến lên hành lễ vấn an,

cũng bất quá chỉ cười nhẹ, không kiêu căng, nhưng tuyệt đối không dễ thân cận.



Thính Tuyết các, vì để tiện ngắm cảnh, bốn phương tám

hướng đều là cửa sổ bằng tấm bình phong, từ phương hướng nào đẩy cửa sổ nhìn

lại, đều là cảnh đẹp. Lầu một bình thường chỉ dùng để đãi khách, lầu hai mới là

chỗ Lục Giam đọc sách.



Đoàn người Lâm Cẩn Dung vào Thính Tuyết các, Trường

Thọ liền tiếp nhận mấy thứ từ tay Lệ Chi cùng Anh Đào, nói: “Nhị vị tỷ tỷ cứ

ngồi chờ bên lò sưởi dưới lầu, khi Nhị gia đọc sách không thích trong phòng có

nhiều người.”



Lệ Chi thấy Lâm Cẩn Dung không tỏ vẻ phản đối, liền

theo lời dẫn Anh Đào ở dưới lầu ngồi chờ.



Trường Thọ đưa Lâm Cẩn Dung bước lên lầu, chỉ đem mấy

thứ nhẹ nhàng đặt ở một bên, liền cúi đầu, nhẹ nhàng lui xuống.



Lục Giam ngồi ở phía trước cửa sổ cúi đầu viết chữ,

nghe thấy thanh âm cũng không quay đầu lại nói: “Quần áo lấy đến đây rồi sao?”



Lâm Cẩn Dung bế quần áo đi qua: “Lấy đến rồi, nhưng

không thấy quần áo chàng muốn, chỉ có mấy bộ này, chàng xem có thể miễn cưỡng

dùng tạm không?”



Lục Giam ngừng bút, quay đầu nhìn nàng: “Sao lại là

nàng đến?”



Lâm Cẩn Dung vô cùng thành thực nói: “Không tìm thấy

quần áo chàng muốn, Trường Thọ không dám tới gặp chàng.”


Đợi Lục Giam rời đi, Lục lão ông ngồi xuống ghế làm

bằng gỗ tử đàn to rộng chỉ vào đôn tròn khắc hoa văn như ý trên mặt, hòa ái

nói: “A Dung ngồi xuống bên cạnh chậu than đi. Làm khó con sáng tinh mơ phải

chiết hoa mai đưa tới đây, thực sự hiếu tâm. Nhị lang là một ngốc tử, mỗi ngày

ngồi cạnh một rừng hoa mai, cũng không hiểu được chiết để đền đáp, chính là

không có thông linh a. Một cành hoa mai, không đáng bao tiền, cái khó là tâm ý,

có thể nói là quý giá hơn bất kỳ thứ gì.”



Lâm Cẩn Dung vội nói: “Khiến tổ phụ chê cười, chính là

nhờ Nhị gia giúp đỡ chọn lựa.”



Lục lão ông nâng đôi lông mày dày, ra vẻ kinh ngạc:

“Nga? Thật sự? Hay là con thật sự che chở cho hắn chăng? Tính tình của hắn ta

còn không biết sao, miệng như hũ nút, không phải bức bách thì cũng không nói

gì. Nhiều ngày qua hắn có đắc tội gì với con không?”



Lâm Cẩn Dung cười: “Không có. Nhị gia đối đãi rất tốt.”



Lục lão ông cười nói: “Vậy là được rồi. Ta a, lo lắng

nhất là hắn đắc tội với con mà cũng không biết, sợ nhất chính là phu thê bất

hòa. Có câu tục ngữ, phu thê đồng tâm, cũng là lợi ích đồng tâm. Nữ tử, dù thế

nào cũng nên có nam nhân chống đỡ, nếu không chỉ như lục bình, không có căn cơ,

tùy tiện một trận gió cũng có thể thổi bay trôi giạt đi đâu đó.” Ha ha nở nụ

cười vài tiếng, rồi vuốt râu nói: “Đương nhiên, A Dung là tài nữ, mấy thứ này

đương nhiên cũng rõ ràng hơn lão nhân gia ta, không cần ta nhiều lời.”



Lâm Cẩn Dung đã sớm cung kính đứng dậy nghe giáo huấn,

đợi hắn nói xong mới phục tùng rũ mắt nói: “Tổ phụ tán thưởng, tôn tức chẳng

qua là biết một chút kỹ xảo mà thôi, còn phải dựa vào lão nhân gia chỉ điểm mới

phải.”



Lục lão ông trầm mặc một lát, trực tiếp nói: “Con muốn

cái gì?” Đối phó với người như Lâm Cẩn Dung, đi vòng vèo không ổn, không bằng

trực tiếp chọc thủng, mới có thể khiến trong lòng nàng sinh cố kỵ.



Lâm Cẩn Dung nặng nề thở dài, nâng mắt nhìn hắn, cất

cao giọng nói: “Căn cơ không đủ, rơi vào thế khó xử, trái phải đả thương người,

muốn ôm chân phật.”



Lá gan ghê gớm thật. Lục lão ông không khỏi ngồi

thẳng, nghiêm túc nhìn Lâm Cẩn Dung.