Thế Hôn

Chương 176 : Căn cơ

Ngày đăng: 22:04 21/04/20


Ở trong mắt Lục lão ông, Lâm Cẩn Dung là một nữ tử khá

kỳ quái. Không giống nhóm thiên kim hắn gặp qua thường nũng nịu, tâm nhãn thâm

trầm, nàng có chút lỗ mãng, lại có chút thành thực, còn có chút mạnh mẽ, nàng

dường như không chỗ nào cố kỵ, lại giống như băn khoăn rất nhiều. Nhưng không

thể phủ nhận, nàng là người ổn trọng chính đáng, về phương diện buôn bán rất

hợp khẩu vị của hắn, tuy là có cưỡng ép, nhưng sự xuất hiện của nàng khiến hắn

cảm thấy Lục gia có tương lai, tính tình lại tốt, hắn đối với nàng mang kỳ vọng

rất lớn. Nàng chủ động hướng hắn xin giúp đỡ, nàng có nhu cầu, là tình hình mà

hắn mong muốn.



Lục lão ông ngồi thẳng thân mình, trầm giọng nói: “Căn

cơ không đủ, sao không suy nghĩ cố gắng xây dựng. Rơi vào thế khó xử, trái phải

đả thương người, vậy đừng ỷ lại nữa, đứng thẳng, đứng ổn, không để người khác

va vào. Nước tới chân mới nhảy, con muốn tìm chỗ để tránh, nhưng lại không tìm

thấy chỗ thích hợp.”



Lâm Cẩn Dung thành khẩn nói: “Thỉnh tổ phụ dạy con.”

Về phương diện này lão nhân có rất nhiều kinh nghiệm, ánh mắt cũng chuẩn.



Lục lão ông đứng dậy, ở trong phòng chậm rãi đi một

vòng, thấp giọng nói: “Ta và tổ mẫu, luôn nguyện ý con cháu đầy cả sảnh đường,

toàn gia an khang hòa thuận. Nhưng chỉ sợ ta cùng nàng một ngày kia già cả sức

yếu, chân phật này, con có ôm cũng không còn tác dụng gì.”



Nháy mắt, Lâm Cẩn Dung tâm tư ngàn hồi trăm chuyển, ý

tứ của lão thái gia đã quá rõ ràng, hắn muốn nàng đi ôm chân phật của Lục Giam,

cùng Lục Giam một lòng, dựa vào Lục Giam, sinh con, phát triển thế lực của

chính mình, tìm ra một con đường sống. Hắn hy vọng, là nàng và Lục Giam trở

thành trụ cột của Đại phòng và Tam phòng, làm cho Đại phòng cùng Tam phòng phụ

thuộc vào hai người, mà không phải giống như bây giờ, bị Đại phòng cùng Tam

phòng va chạm, sâu cạn không biết đâu mà lường. Cũng chỉ có như vậy, nàng mới có

thể có đủ căn cơ, sẽ không bị Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị gây ảnh hưởng.



Lục lão ông hơi hơi mị mắt, cẩn thận quan sát thần sắc

của Lâm Cẩn Dung, thêm một câu: “Nghe Nhị lang nói, con muốn dịp trăng tròn sắp

tới sẽ đến chỗ tộc huynh một chuyến, bàn về chuyện của mình đúng không?”



Lâm Cẩn Dung vội thu liễm thần sắc, nói: “Vâng. Tiếp

qua hai tháng sẽ đưa bùn vào ruộng, tôn tức cần chọn vài người quản lý, còn

muốn thuê nhân công, tóm lại là đủ việc.”



“Việc này không có vấn đề gì. Về sau nếu con muốn xuất

môn, sai người tới nói với ta một tiếng là được rồi. Sinh ý nếu có gì không

tiện, cũng có thể nói. Mặc kệ là ta, hay là Nhị thúc phụ của con, đều có thể

thay con giải quyết.” Lục lão ông đảm nhiệm nhiều việc, không chút để ý nói:

“Con cảm thấy cửa hàng kia của mình còn có thể kiếm lời thêm nhiều nữa không?”
nói không nên lời, Lâm Cẩn Dung ngắn gọn cắt đứt lời của hắn: “Ta biết.”



Lục Giam thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nói:

“Nàng có thể giúp đỡ quản gia là chuyện tốt, nhưng phải cẩn thận. Nhị thẩm

nương người này…… Ta không thích lắm.”



Lâm Cẩn Dung nghiêm mặt nói: “Ta cũng không thích. Lần

trước nghe nàng khuyên nhủ, càng khuyên càng khiến người ta tức giận.”



Lời còn chưa dứt, Lục Giam liền đứng lại, thập phần

nghiêm túc thay nàng để ý tóc mai cùng áo choàng: “Nàng chờ ta, ta nhất định sẽ

thi đỗ.”



Lâm Cẩn Dung mím môi nhẹ nhàng cười: “Chàng kỳ thật

nửa điểm cũng không thích nhà này đúng không?”



Lục Giam giật mình, nâng mắt lên nhìn nàng, thần sắc

vô cùng phức tạp, cũng không nói không đúng.



Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Chàng phải nhận mệnh

thôi.”



Lục Giam lập tức trả lời: “Ta không sợ!” Nói xong hơi

hơi nghiêng đầu, dường như tức giận, cũng không nhìn Lâm Cẩn Dung, trầm mặc

tiếp tục đi phía trước. Lâm Cẩn Dung không nhanh không chậm theo sau hắn, mãi

cho đến khi hắn bước chậm lại, mới lại tiến lên cùng hắn sóng vai.



Vinh Cảnh cư, Lục lão phu nhân bị hương thơm ấm áp

trong phòng khiến cho buồn ngủ, đang dựa trên tháp ngủ gật, trên chiếc kỷ trà

bên cạnh có đặt một lồng sắt, bên trong có một con sóc đuôi to ánh mắt gian tà

đang nghịch ngợm nhảy nhót. Nhìn thấy Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam tiến vào, liền

dừng lại, dựng thẳng cái đuôi, toàn bộ lông xù ra, gắt gao nhìn chằm chằm Lục

Giam.



Lục Giam nhìn lại, nhịn không được hỏi: “Con chuột này

sao lại ở đây?”



Tố Tâm che miệng mà cười: “Xem Nhị gia nói kìa, sao

lại gọi nó là con chuột? Đây là con sóc Ngũ gia đưa tới để lão thái thái vui

đùa, nhìn xem, vật nhỏ này thật linh động a.”



“Vui đùa cái gì, là muốn ta ở trước mặt tổ phụ thay

hắn giải vây mà thôi.” Lục lão phu nhân mở mắt ra, vỗ vỗ tháp: “Đến đây, Nhị

lang, A Dung, đến ngồi bên cạnh ta.”