Thế Hôn
Chương 177 : Chúng sinh
Ngày đăng: 22:04 21/04/20
Lục lão phu nhân đang mờ mịt buồn ngủ sau khi biết
được lý do Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đến, liền tặng Lâm Cẩn Dung một chậu hoa
sơn trà màu trắng, tính làm quà đáp lễ. Lâm Cẩn Dung không tiện nhận đành nói:
“Sao con có thể nhận thức ăn kính chủ nhân được.”
Lục lão phu nhân cười tủm tỉm: “Cho dù như thế, cũng
phải có người nhớ kỹ tới ta. Ta thân mình không tốt, hiếm khi xuất môn, đã sớm
nhắc tới Thính Tuyết các hoa mai nở rộ, từ mùa đông đến mùa xuân, cũng không có
cơ hội đi ngắm. Nếu không phải con mang đến cho ta, chỉ sợ hoa tàn cũng không
chưa được nhìn qua.”
Lục Giam ửng đỏ mặt nói: “Đều là tôn nhi không chu
toàn.”
Lục lão phu nhân cười nói: “Thôi, Nhị lang, ta cũng
không nỡ trách con, ai cũng biết con đang dụng công, đợi cho con tên đề bảng
vàng, tổ mẫu mới thật sự cao hứng.”
Lâm Cẩn Dung hai mắt tìm tòi mọi nơi, rốt cục ở trên
tháp tìm thấy một quyển kinh thư, liền cười nói: “Tổ mẫu thích đọc kinh thư,
người có nhìn được rõ ràng không?”
Lục lão phu nhân thở dài: “Mắt mờ, thấy không rõ lắm.”
Lâm Cẩn Dung liền theo cột leo lên tiếp lời: “Con ở
nhà cũng từng sao chép rất nhiều kinh thư, năm đó ở ở nông thôn, lại được nghe
thấy sư thái giảng giải qua, tổ mẫu nếu không chê, tôn tức sẽ tới đọc cho người
nghe, lại thay người sao chép một quyển có chữ lớn hơn, được không?”
Lục lão phu nhân mỉm cười: “Ta chỉ sợ các con trẻ tuổi
chê ta nơi này bực bội buồn tẻ, nếu như con không chê, ta đương nhiên cũng
không chê.”
Đến tận đây, Lâm Cẩn Dung xem như đã tìm thấy một nơi
để đến.
Kế tiếp hai người đến chỗ Lâm Ngọc Trân, Lục Vân đi ra
tiếp nhận cành hoa, thật có lỗi nói: “Mẫu thân đêm qua chưa từng ngủ ngon, sáng
nay dậy có chút cảm mạo, uống thuốc nằm nghỉ đang đổ mồ hôi.”
Rõ ràng là không muốn gặp bọn họ, cố ý so đo. Từ
trước, Lâm Ngọc Trân thân thể khỏe mạnh thường xuyên dùng chiêu này đối phó
nàng, bởi vậy Lâm Cẩn Dung cũng không lo lắng, thong dong nói: “Ta đây đưa xong
cành hoa tới các nơi sẽ quay lại phụng bồi mẫu thân.”
Lục Vân liền đẩy nàng đi ra ngoài: “Cần gì phải vậy?
Chính tẩu cũng là bệnh mới khỏe lại, nơi này có ta là được rồi. Nếu tẩu có tinh
thần, không ngại chăm sóc ca ca một chút. Hắn đọc sách mới là đại sự.”
Ma ma kia chạy vào bên trong: “Lão gia, phu nhân, Nhị
gia đến đây.”
Huệ ma ma vội vàng từ trong đi ra ngoài, hồng đôi mắt
nói: “Khách quý, khách quý, mau mời vào, mau mời vào.”
Ngay sau đó, Lục Tam lão gia khoác kiện miên bào màu
xanh mặc ở nhà nửa mới nửa cũ, trên đầu cắm một cây tố ngân trâm, ra đến cửa
thì đứng lại, híp mắt nhìn trong chốc lát, cao hứng nói: “Nhị lang, các con sao
lại rảnh đến đây?”
Lục Giam đem Lâm Cẩn Dung đẩy lên trước: “A Dung thấy
hồng mai trong Thính Tuyết các nở rộ rất đẹp, cố ý hái một cành tới tặng thẩm,
để an ủi thẩm trong lúc bệnh tật tịch mịch.”
Lâm Cẩn Dung liền cầm lấy cành mai trong tay Lệ Chi,
hai tay dâng lên, Huệ ma ma vội tiếp nhận, kính cẩn nói: “Thật sự là khó có
được, phu nhân nhất định vô cùng thích. Cành hoa mai này để lão nô cắm ở đầu
giường phu nhân, phu nhân mỗi ngày vừa thấy, không được mấy ngày bệnh sẽ trở
nên tốt hơn.”
Lục Giam có chút xấu hổ, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung,
thấy nàng hàm chứa cười, cũng không hờn giận, mới yên lòng.
Lục Tam lão gia híp mắt đem Lâm Cẩn Dung từ đầu đến
chân đánh giá một phen, khe khẽ thở dài: “Đều tiến vào đi, bên ngoài rất lạnh.”
Lâm Cẩn Dung vừa mới động cước bộ, Lục Giam ngay tại
bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Tam thúc phụ đọc sách mắt kém, vì vậy nhìn không
rõ lắm.”
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Ta biết.” Lục Tam lão
gia đọc sách khiến mắt kém, lúc cầm sách hận không thể đem mọi thứ sát vào mặt
vậy, nhưng hắn lại cực kỳ yêu đọc sách, mặc dù không thấy làm nên trò trống gì,
nhưng cũng không giống như Tam lão gia vô sỉ nhà nàng. Lục Tam lão gia không
nạp thiếp, không cần thiết sẽ không xuất môn, chỉ đơn thuần yêu đọc sách, đối
với Đồ thị chưa bao giờ động tay chân, cũng không cãi cọ ầm ĩ, đương nhiên, đối
với việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng là không quá để bụng.
Hai người mới vừa vào cửa, Đồ thị thũng hai mắt, sắc
mặt tái nhợt được nha hoàn nâng đỡ đi ra, mắt thấy Lục Giam liền nói: “Nhị
lang, con có trông thấy đệ đệ không? Hắn ăn ngon miệng không? Có được mặc ấm
không?” Mới nói, nước mắt đã chảy xuống.