Thế Hôn

Chương 179 : Nhà cũ

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Mùng hai tháng ba, vừa qua khỏi buổi trưa, nhóm chủ tử

nam nữ già trẻ Lục gia đều lên xe cưỡi ngựa, chậm rãi đi đến nhà cũ ở nông

thôn.



Nhà cũ Lục gia, nói là ở nông thôn, kì thực chỉ ở trấn

nhỏ tên Xích Thủy cách Bình châu sáu mươi dặm đường. Trấn này không lớn, bất

quá có khoảng một trăm hộ dân, hơn phân nửa là họ Lục, sống rải rác tán phân

tán ở hai bên dọc dãy phố. Mặt đường chưa được rải đá, thời điểm mưa hay tuyết

rơi thì đọng đầy vũng nước, lầy lội không chịu nổi, vô cùng thê thảm.



Nhưng lúc này, đang lúc chạng vạng, gió mát phơ phất, cảnh

xuân tươi đẹp, nơi chân trời có những con diều đủ loại màu sắc kiểu dáng bay

lượn, trong gió xuân lá bàng cành liễu khẽ lay động như vui đùa, nơi đầu cành

chồi non no đủ xanh mởn oánh nhuận, dưới tàng cây là những người bán hàng rong,

tiếng rao vang, ở đầu đường người đi qua đi lại, chó mèo nằm trên mặt đất phơi

nắng, các hài tử đuổi theo nhau, thấy có đồ ăn ngon liền dừng lại chảy nước

miếng, thấy thứ gì đẹp mắt dừng lại ngây ngốc xem một hồi, vui vẻ liền cười to,

mất hứng liền khóc lớn, làm sao quản được ngươi chỗ nào, ai cũng lăn lộn, vẻ

mặt khóc lóc hay vui cười đều rất chân thật. Đây chính là cảnh xuân tươi đẹp

náo nhiệt, hoạt bát.



Xe ngựa Lục gia mới vừa xuất hiện ở đầu đường, có mấy

tiểu hài tử hi hi ha ha cười đùa ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi kéo qua kéo lại,

kiễng chân đứng ở bên đường xem náo nhiệt, chó mèo cũng đi theo vô giúp vui,

hưng phấn mà đuổi theo xe ngựa. Người lớn nghe thấy động tĩnh, không khỏi chạy

ra xem.



Lục lão ông cũng không kênh kiệu, sai người ngừng xe,

đi xuống tiếp nhận kẹo trong tay Phạm Bao sớm đã chuẩn bị tốt, tự tay đưa tới

vài tiểu hài tử cách hắn gần nhất, thân thiết hỏi bọn họ là con nhà ai, bọn nhỏ

đương nhiên khiếp đảm, nhận kẹo liền lập tức giải tán, hắn nhưng cũng không tức

giận, cười tủm tỉm cùng người quen biết đứng bên đường chào hỏi.



Hắn xuống xe, Lục Nhị lão gia, Lục Tam lão gia và các

nam đinh tất nhiên không tiện ở lại trên xe hoặc cưỡi ngựa, cung kính theo phía

sau, trên mặt tươi cười, cùng tộc nhân, hàng xóm thân thiết nói chuyện với

nhau, không có nửa điểm khó gần. Cố ý vô tình, Lục lão ông đem Lục Giam mang

theo bên cạnh, trịnh trọng giới thiệu về tôn tử đắc ý nhất này.



Mọi người đối với Lục Giam thư sinh đọc sách có công

danh trong lòng tràn ngập một sự kính sợ vô thức, đặc biệt lại được Lục lão ông

long trọng giới thiệu, vì vậy cũng trở nên phá lệ nhiệt tình. Nhiệt tình đến
Không qua bao lâu, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, trên người

Lục Giam mang theo hương rượu thản nhiên tiến vào, đi đến bên giường thì ngồi

xuống, cởi hài và ngoại bào, đưa tay đặt lên đầu vai Lâm Cẩn Dung, không chút

phân trần hôn lên gương mặt nàng một cái, thấp giọng cười nói: “A Dung, đừng

giả bộ ngủ, ta biết nàng vẫn đang chờ ta.”



Lâm Cẩn Dung không nói gì, mở mắt ra nhìn hắn: “Tan

sớm như vậy sao?”



“Tổ phụ nói ngày mai muốn đi viếng mồ mả, mọi người

nên đi ngủ sớm một chút, cho nên liền tan.” Lục Giam nâng người lên thổi tắt

đèn, nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, có chút do dự

nói: “A Dung, nàng đã khỏe chưa?”



Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Tốt lắm. Nhưng

sáng sớm ngày mai không cần tế tổ sao?”



Lục Giam đem cái trán nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu nàng:

“A Dung?”



“Ân?” Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn tối nay không giống

như bình thường, nhưng không rõ hắn vì sao lại như vậy.



Lục Giam lặng im đẩy nàng ra đối mặt với hắn. Tuy rằng

trong phòng thực tối, nhưng Lâm Cẩn Dung biết hắn đang nhìn nàng. Hắn cách nàng

càng ngày càng gần, nàng có thể cảm nhận được tiếng hít thở dồn dập của hắn

lướt qua trên mặt nàng, làm toàn thân tóc gáy nàng đều dựng thẳng lên, trong

lòng gắt gao siết chặt, không biết nên thoát ra thế nào.



“A Dung, sau khi trở về, ta sẽ đến chỗ Chư tiên sinh.

Nàng có muốn ở lại đây thêm một thời gian không? Tổ phụ nói, hai chúng ta nếu

không muốn theo chân bọn họ trở về, có thể ở lại đây đến mùng mười. Ta cảm thấy

khá được. Tay hắn nhẹ nhàng tiến vào trong quần áo nàng, khẽ cắn lên vành tai

của nàng.



Lâm Cẩn Dung muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể

nào thốt nên lời.