Thế Hôn

Chương 180 : Thượng tị

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Nhà cũ so với nhà mới ở Bình châu im lặng hơn nhiều,

ban đêm trừ bỏ thanh âm chuột chíu chít, cơ bản không nghe thấy tiếng vang gì.



Canh bốn, Lâm Cẩn Dung mở mắt ra, nhẹ nhàng đem tóc

phân tán khắp nơi kéo qua một bên, nghiêng lỗ tai lắng nghe động tĩnh. Bên

người Lục Giam ngủ thật say, tiếng hít thở vừa nhẹ vừa sâu, nhẹ đến mức nàng cơ

hồ không nghe thấy. Chung quanh đều im lặng quá mức, khiến cho nàng cảm thấy

ngay cả màng tai giống như bị bịt kín một tầng, mông mông lung lung, không rõ

ràng.



Nàng không thích loại cảm giác này, ngủ không được,

đành đơn giản ngồi dậy, nhẹ tay nhẹ chân bước qua người Lục Giam, khoác ngoại

bào, đẩy cửa rồi đi ra ngoài.



Đêm tháng ba không khí còn mang theo hơi thở lạnh lẽo,

hít vào phế phổi có chút thanh tỉnh. Trên trời không trăng đầy sao. Đèn ở hành

lang không biết khi nào đã tắt, càng khiến tinh quang trong trẻo nhưng lạnh

lùng. Một con mèo nhanh nhẹn chạy qua đầu tường, đứng cách Lâm Cẩn Dung không

xa, nghiêng đầu im lặng nhìn nàng chằm chằm, mắt mèo lóe ra ánh sáng.



Lâm Cẩn Dung dựa vào cây cột đứng yên, trầm mặc nhìn

con mèo kia. Nhà cũ ít người, lương thực lại cất trữ không ít, nhiều nhất chính

là chuột, cho nên nuôi khá nhiều mèo. Mà mấy con mèo này xuất quỷ nhập thần,

luôn xuất hiện ở chỗ không thể tưởng tượng nổi, khi đó một trong những nguyên

nhân nàng không thích chỗ này, chính là chuột cùng mèo ở đây.



Lá gan của nàng cho tới bây giờ cũng không lớn, thường

xuyên bị mèo cùng chuột dọa cho sợ tới mức trong lòng run rẩy. Nàng cảm thấy,

trong nhà cũ dưới ánh trăng, người chết vốn không ít, đột nhiên xuất hiện trừ

bỏ mèo cùng chuột ra, còn có thể có cái gì khác không đây. Cho nên năm ấy lúc

mới sinh ra Ninh nhi, nàng đến đây, bị kinh hách vài lần, tiếp đó trời vừa tối,

nàng liền bế Ninh nhi ngồi ở trong phòng, không dám xuất môn. Lục Giam biết

nàng sợ hãi, luôn từ chối lời mời của Lục Thiệu cùng Lục Kinh, ngồi ở một bên

đọc sách cùng nàng và Ninh nhi.



Lần thứ hai đến, nàng cùng hắn đã phân phòng. Nàng cơ

bản không gặp được hắn, hắn hoặc là ở chỗ của Lục Thiệu, hoặc là ở chỗ của Lục

Luân, hoặc là ở trong phòng của hắn. Mà nàng lúc đó, đã không còn sợ hãi mèo

cùng chuột xuất quỷ nhập thần này nữa, mỗi lần nghe thấy tiếng động lạ thường,

nàng sẽ nhịn không được suy nghĩ, nếu thật sự có quỷ thần, không bằng đem nàng

mang đi, xong hết mọi chuyện. Hoặc là, Ninh nhi có thể nhập vào mộng của nàng,

nàng có thể ôm nó một cái, hướng nó biểu đạt sự hối lỗi cùng thương tâm của

mình. Nhưng nàng lại muốn, tiểu Ninh nhi của nàng, không nên lưu luyến ở thế

gian này, nó nên được thuận thuận lơi lợi đầu thai mới đúng.


Đợi cho sắp tan tiệc, Tống thị cùng Lã thị mới có cơ

hội ngồi xuống ăn cơm, còn phải ăn nhanh một chút, bởi vì xe ngựa để đi viếng

mồ mả đã được chuẩn bị tốt, lập tức sẽ xuất phát.



Lâm Ngọc Trân thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy được xả giận,

không khỏi giả mù sa mưa nói: “A Dung, mau tới đây hành lễ với Nhị thẩm nương

cùng Đại tẩu nói lời cảm tạ. Hôm nay nếu không có các nàng hỗ trợ, việc này sẽ

là con nên làm.”



Lã thị sắc mặt nhất thời khó coi, đang cầm bát có chút

nuốt không trôi, Tống thị tươi cười như cũ sáng lạn đáp: “Nói gì vậy, cần gì

phải cảm tạ? Hỗ trợ cái gì chứ? Đều là người một nhà, vẫn là việc của nhà mình

mà, khách khí cái gì?”



Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy cười nói: “Ta sẽ xới cơm và

thêm thức ăn cho Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu.” Nếu nàng làm theo lời Lâm Ngọc

Trân an bài cùng Tống thị, Lã thị nói lời cảm tạ, dứt khoát sẽ là ngốc nghếch

hồ đồ chống đối lại Nhị phòng, Lục lão phu nhân nhất định sẽ không thích; Nhưng

nếu không cảm tạ, nàng ngồi mát ăn bát vàng còn không tỏ vẻ gì, xác thực cũng

là không nên, rơi vào trong mắt người ngoài chính là không biết tốt xấu, không

hiểu quy củ không biết chừng mực. Không bằng cái gì cũng không nói, lấy hành

động thực tế thay lời.



Tống thị tất nhiên tận hết sức lực khen ngợi Lâm Cẩn

Dung: “Nhị chất tức còn nhỏ đã ôn hòa lại biết lễ, nhân tài phẩm hạnh đều là

trăm dặm mới tìm được một.” Rồi an an nhiên nhiên hưởng thụ Lâm Cẩn Dung thêm

cơm cùng gắp thức ăn.



Lâm Ngọc Trân khinh thường khẽ nhếch khóe môi, Lục Vân

rũ mắt xuống, nhẹ nhàng ăn cơm.



Lục lão phu nhân ở một bên nhìn Lâm Cẩn Dung, thập

phần vừa lòng, quay đầu cười dài cùng các lão thái thái bối phận tuổi tác xấp

xỉ tiếp tục nhàn thoại.



Chút nhạc đệm này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình

của Lâm Ngọc Trân, bên ngoài vừa truyền đến tin tức xuất phát, nàng liền hoan

hoan hỉ hỉ dẫn Lâm Cẩn Dung đi ra ngoài, thừa dịp trước khi lên xe, đem Lâm Cẩn

Dung giới thiệu cho vài dòng họ có địa vị trong tộc. Lục lão ông cũng không

thúc giục, tùy ý để nàng đưa Lâm Cẩn Dung ở trước mặt mọi người đi một vòng,

rồi mới hạ lệnh xuất phát.