Thế Hôn

Chương 181 : Lục tích

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Thế nhân mai táng đều thực chú ý phong thuỷ, Lục gia

cũng không ngoại lệ, phần mộ tổ tiên của Lục gia dựa núi nhìn sông, phong cảnh

thật đẹp. Sau khi viếng mồ mả, theo thường lệ sẽ du ngoạn, nữ quyến đều đi tìm

hoa dại, giúp nhau cài trâm lên búi tóc, lại đi hái hoa tề, dự bị đặt ở bếp,

hoặc là treo lên, để phòng chống kiến.



Lệ Chi cùng Đậu Nhi đều có chút ham chơi, được Lâm Cẩn

Dung cho phép, liền cười hì hì đi theo bọn nha đầu hái hoa dại. Lâm Cẩn Dung là

tân tức, không thể thoải mái thích ý như lúc ở nhà, chỉ có thể ở lại cùng Lâm

Ngọc Trân, đứng ở một bên im lặng xem náo nhiệt, để ý hành vị cử chỉ, không để

người khác chê cười soi mói.



Lục Vân cùng vài tỷ muội trong tộc hái được hoa dại

trở về, thừa dịp không ai chú ý kéo nàng qua một bên, tự tay đem mấy đóa bông

cải thân thiết giúp nàng cài lên đầu: “Đến đây, tẩu tử cài thử đóa hoa này đi,

quanh năm suốt tháng ánh mắt đều tỏa sáng a.” Thấy Lục Giam chậm rãi hướng về

phía hai người đi tới, liền cùng Lục Giam chào hỏi: “Ca ca, huynh xem tẩu tử có

đẹp không?”



Lục Giam nhìn Lâm Cẩn Dung cười mà không đáp.



Lục Vân không buông tha, cười càng thêm xinh đẹp đáng

yêu: “Ca ca, huynh nói đi, rốt cuộc là thế nào?”



Lục Giam chỉ mím môi cười nhẹ, Lục Vân đang định trêu

chọc hắn, chợt thấy huynh đệ Lục Kinh, Lục Luân dẫn một người lại đây, cười

nói: “Nhị ca, huynh còn nhớ rõ hắn không?”



Người này tầm mười tám, mười chín tuổi, dáng người

trung bình, mặc một kiện nhu sam trúc diệp thanh, đội khăn kết màu xanh, đi hài

vải, mặt dài mũi cao, màu da ngăm đen, trên mặt tràn đầy khiêm cung tươi cười,

đối với Lục Giam vái chào thật sâu: “Nhị ca, chắc huynh không nhớ tiểu đệ ta.”



Lâm Cẩn Dung thấy người này, nhất thời có tư vị nói

không nên lời. Đây đúng là Lục Tích lúc trước ở thần miếu nói cho nàng biết Lục

Giam đã bỏ lại nàng, mang theo đám người Đồ thị đi một con đường khác.



Lục Giam không nhận ra Lục Tích, vội vàng hoàn lễ nói:

“Xin lỗi, ta thường xuyên không ở nhà, cùng các huynh đệ trong tộc ít khi gặp

mặt giao hảo, đắc tội rồi.”



Lục Tích cũng không tức giận, cười nói: “Tiểu đệ là

Lục Tích. Nhị ca vừa trở về năm ấy hồi hương tế tổ đã từng gặp qua.”



Lục Giam vội nói: “Trí nhớ không tốt, mong rằng hiền

đệ đừng cùng ta so đo.”
vậy, không tức giận mới là lạ.”



Lâm Ngọc Trân không hiểu Lục Vân đưa cho nàng bậc

thang để leo xuống, mặt âm trầm không nói lời nào.



Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Lục Vân: “A Vân, Nhị ca muội

hôm nay không nhớ mặt nhiều tộc nhân, muội cũng nhìn ra mà. Chính vì chúng ta

là thân nhân, cho nên ta cảm thấy giữa chúng ta càng nên tín nhiệm lẫn nhau.

Muội cảm thấy, ta sẽ cố ý khiến cô cô mất hứng, cố ý cùng cô cô đối nghịch sao?

Đối với ta được lợi gì đây?”



Lục Vân vội nói: “Ta không phải có ý này. Ta chỉ là

cảm thấy, có một số việc chúng ta hẳn nên thương lượng nhiều hơn một chút, ba

người quyết định cũng tốt hơn so với một người.”



Lâm Cẩn Dung nghe đến đó, đột nhiên có chút hiểu được,

liền tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Vân, thản nhiên nói: “A Vân muội nói đúng,

nhưng chuyện này ta và ca ca muội thật đúng là làm không thể chủ. Trưởng bối an

bài ra sao, ta liền làm như thế mà thôi.” Có bản lĩnh thì đi chống đối với lão

thái thái đi.



Mắt thấy quanh co sẽ không đạt được mục địch, Lục Vân

mím môi, đơn giản nói thẳng: “Tẩu tử, ta hôm nay nghe người ta nói, sau khi tẩu

trở về sẽ cùng Nhị thẩm nương quản gia đúng không?”



Đây mới là trọng điểm. Lâm Cẩn Dung không thừa nhận

cũng không phủ nhận: “Lần trước đến tặng hoa mai cho tổ phụ, tổ phụ chỉ nói Nhị

thẩm nương quá mệt mỏi, mà ta thì không thể nhàn hạ. Nhưng thứ khác cũng không

nghe thấy người nhắc tới. Ta cũng không dám bốc đồng đi nói lung tung.”



Lục Vân lộ ra một tươi cười: “Nói với chúng ta một

tiếng sao lại là bốc đồng đây? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chúng ta

hiểu được mà. Tổ phụ đã nói là sẽ làm, tất có ý tứ. Như vậy thì tẩu tử có tính

toán gì không?”



Lâm Cẩn Dung châm chước nói: “Ta chưa từng quản gia,

tất nhiên là muốn nghe ý tứ của Nhị thẩm nương thế nào, cho dù không lập công,

cũng không làm sai việc gì.”



Lâm Ngọc Trân nói: “Nàng sẽ để con lập công sao? Nàng

sẽ khiến con làm sai việc mà thôi!”