Thế Hôn

Chương 182 : Mưa xuân

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Ngọc Trân lời còn chưa dứt, Lục Vân liền ngay sau

đó đuổi kịp, tràn ngập lo lắng hiền lành nói: “Tứ tỷ, ta không muốn nói ai

không phải. Nhưng sự thật quả thế, nói vậy tỷ mấy ngày nay cũng thấy được, là

có người ước gì chúng ta không tốt. Tổ phụ coi trọng tỷ, đây là một cơ hội tốt

hiếm có. Tỷ vừa mới gả vào cửa, lại chưa từng quản gia, bên trong có rất nhiều

sự việc, rất nhiều người tỷ cũng không biết, nếu có người không có ý tốt, về

sau tỷ sẽ càng thêm khó khăn.” Không gọi tẩu tử, mà là xưng Tứ tỷ, có vẻ thân

mật khăng khít.



Lâm Cẩn Dung không khỏi mang theo vài phần lo lắng

hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”



Năm đó nàng cũng từng giúp đỡ Tống thị quản gia, thật

sự làm không được tốt lắm, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân cũng luôn đứng sau lưng

chỉ huy nàng làm việc, đương nhiên, các nàng bảo nàng làm gì cũng đều xuất phát

từ lợi ích của các nàng, mà lợi ích của bản thân nàng chỉ là thứ yếu. Đây là tư

vị khó có thể nói nên lời, tuy rằng có nghi ngờ, có tức giận, nhưng nàng không

có mười phần tin tưởng để làm tốt một sự việc nào, dần dần hình thành một loại

quán tính nhát gan cùng nhẫn nhịn.



Nhưng mà, đến hiện tại, mặc dù đối với nhiều việc nàng

có chủ kiến, cũng có tin tưởng, Lâm Cẩn Dung cũng vẫn không thể cự tuyệt lời đề

nghị của Lục Vân. Nàng cần minh hữu, ngay cả khi minh hữu này có thể thừa dịp

nàng không chú ý đột nhiên cắn nàng một ngụm, ngay cả khi minh hữu này không

phải thật sự có thành ý, mà là có mục đích khác, ngay cả khi minh hữu này cũng

không coi nàng là minh hữu, mà coi như công cụ. Nàng cũng cần, trong việc này,

cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.



Lâm Ngọc Trân thấy nàng rốt cục lộ ra chút khiếp đảm,

trong lòng thư thái hơn một chút, thản nhiên nói: “Con sợ cái gì, còn có chúng

ta ở đây. Mặc dù con không coi ta

là cô cô, ta vẫn coi con là chất nữ mà.”



Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt, không nói một lời. Lục Vân

vội cười nói: “Tẩu tử yên tâm, sự tình liên quan đến mọi người, chúng ta sao có

thể nhìn người bên ngoài bắt nạt tẩu. Đối với việc nhà, chúng ta cũng thành

thục hơn tẩu, tẩu cứ để ý làm theo, ta cùng nương tất nhiên sẽ thay tẩu an bài,

tất nhiên không để người ta coi thường tẩu được.”



Lâm Cẩn Dung liền trong suốt thi lễ: “Đa tạ cô cô cùng

A Vân.”



Lục Vân cười dài nói: “Khách khí cái gì? Tẩu là thân

biểu tỷ, lại là tẩu tử của ta, tẩu tốt, ta mới có thể tốt a.”
Lục Giam chỉ làm như không nghe thấy: “Nàng đã từng

thử qua chưa? Sáng sớm, trên mặt hồ mưa bụi còn chưa tản ra, sương khói như

mây, chơi thuyền trên hồ lúc đó tâm tình sẽ rất tuyệt. Lúc ta ở Giang Nam, mỗi

lần đều thực vui vẻ. Chờ bọn họ vừa đi, ta sẽ an bài thuyền. Còn có thể thử câu

cá.”



Lâm Cẩn Dung kéo kéo khóe môi: “Nói không chừng mưa

này chỉ một lúc mà thôi?”



Lục Giam nhẹ nhàng ôm nàng: “Ngừng cũng không sợ, lúc

chạng vạng, dưới ánh tịch dương chơi thuyền cũng rất thú vị. Dọc theo hồ vẫn đi

về phía trước, đi nửa ngày, có động rất sâu, ném một tảng đá xuống cũng không

nghe thấy tiếng vang.Thời điểm có gió to, có thể nghe thấy bên trong như có dã

thú gầm rống, đặc biệt dọa người. Ta dẫn nàng đi xem, nàng có thích không?”



Đèn lòng đỏ thẫm nghịch ngợm theo gió xoay tròn, ngọn

đèn được mưa bụi làm nền bịt kín một tầng đỏ hồng trong suốt, Lục Giam thanh âm

vừa ôn nhu lại trong trẻo, trên người tản ra mùi hương trầm mặc thản nhiên, Lâm

Cẩn Dung có chút giật mình nói: “Ta tất nhiên là thích đi, nhưng làm sao mà

chàng biết?”



Lục Giam cười khẽ đứng lên: “Ta ngày bé, cũng giống

như Lục Luân, Đại ca, ta, Lục Kinh, Lục Luân bốn người vụng trộm chạy ra ngoài

chơi. Không nói với người trong nhà, trở về quỳ một ngày ở từ đường, lại bị tổ

phụ đánh. Nương ta khóc ……” Nói tới đây, hắn chợt dừng lại, có chút thẫn thờ

nói: “Tam thẩm nương khóc hôn mê, gã sai vặt bị đánh cũng chết khiếp, từ đó về

sau, ta cũng không dám chạy loạn nữa.”



Nếu còn có thể nơi nơi chạy loạn, chắc hẳn là thời

điểm hắn còn nhỏ, chưa bị nhận làm con thừa tự. Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát,

thấp giọng nói: “Chàng thật sự không dám chạy loạn sao? Lúc đó ta xuất môn cùng

mọi người rõ ràng nhìn thấy chàng ở bên ngoài chạy loạn mà. Trường Thọ đi theo

chàng chỉ sợ cũng không thiếu bị trách mắng đúng không?”



Lục Giam đem mặt chôn ở hõm vai nàng thấp giọng cười

rộ lên: “Ta không phải chạy loạn, ta đi đâu trong nhà mọi người đều biết.

Trường Thọ thì, hắn là tổ phụ cho ta , mẫu thân dù không chừa lại đường sống,

cũng không khó xử hắn quá mức. A Dung……” Hắn xoay nàng lại đối mặt với hắn, ánh

mắt phát sáng: “Ta không ở nhà, đừng cãi nhau với người khác. Sự tình trong nhà

có thể hỏi tổ mẫu, bà là người công bằng nhất.”



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu.