Thế Hôn
Chương 184 : Khác biệt
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Nói thực ra, Lâm Cẩn Dung không cảm thấy động này có
gì hiếm lạ. Không thể vào nhìn ngắm, chỉ có thể ở bên ngoài ngó nghiêng, nhưng
tảng đá ném vào đó, còn không nghe thấy tiếng vang, đơn giản chỉ để thỏa mãn
chút nguyện vọng du ngoạn của con người mà thôi.
Ngư công đại khái cũng thấy thiếu gia thiếu phu nhân
nhà giàu ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm, mới có thể đi xa như vậy tới một
sơn động cái gì cũng không có, nên không nói gì, ném tảng đá xong liền ôm cánh
tay đứng một bên tươi cười. Lệ Chi tiến lên hỏi vài vấn đề nhàm chán, Trường
Thọ ở một bên cầm mấy hòn đá qua cho Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân có muốn ném
thử không?”
Lâm Cẩn Dung cười cười, ném một hòn rồi lại một hòn.
Lục Giam khẽ mím môi, giương mắt nhìn bầu trời, có chút vô tình nói: “Trời nắng
quá, trở về thôi.”
Mặt trời chiều ngả về tây, thuyền nhỏ chậm rãi bơi
trên mặt hồ sáng rỡ, Lục Giam lấy một cây sáo trúc ra thổi, Lâm Cẩn Dung ngồi ở
đầu thuyền, trầm mặc nhìn ngư bà nấu cơm.
Nhà cũ không có nhiều việc phải làm, không có trưởng
bối cần hầu hạ, hơn nữa Lục Giam cũng có ý thức giảm bớt thời gian đọc sách,
thường xuyên đi ra ngoài giao tiếp với tộc nhân, nhiều lúc không dùng bữa ở
nhà. Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi dưỡng sức quá mức nhàn rỗi, liền dẫn Lệ Chi cùng
Đậu Nhi dọc theo tường viện vừa cao vừa lạnh lẽo như băng đi đến thăm từng sân
viện một.
Lục lão ông là thiện thương, trong nhà lương thực chưa
bao giờ thiếu, nhưng đều là lương thực mới, hàng năm lúc nhập lương thực mới,
chính là lúc bán nốt lương thực cũ, không hề lãng phí, đồng thời cũng thực no
đủ. Giếng nước có năm sáu cái, tất cả đều đã cũ kỹ, tảng đá nơi miệng giếng đều
bị năm tháng mài mòn bóng loáng, tay cầm lạnh lẽo.
Dư ma ma trông coi nhà cũ tuy đã hơn sáu mươi n tuổi,
tinh thần còn rất quắc thước, thấy Lâm Cẩn Dung đối với nhà cũ có hứng thú, không
khỏi đi theo ở một bên giới thiệu: “Thiếu phu nhân, các chủ tử trong nhà không
thích nhà cũ lắm, ngại nhà cũ vừa cũ kỹ vừa lạnh lẽo, nhưng là năm đó a, trưởng
bối của lão thái gia, chính là dựa vào vách tường cao dày này mà tránh thoát
tai biến binh lính a.”
“Sao lại nói vậy?” Lâm Cẩn Dung giật mình, ra lệnh Lệ
Chi đem ghế con đến cho Dư ma ma ngồi, dâng trà lên, chủ tớ cùng nhau ngồi ở
trong viện phơi nắng nghe Dư ma ma kể lại điển cố.
thôi, Lục Thiện lập tức đứng dậy thúc thủ mà đứng, quy củ thỉnh an Lục lão ông,
rồi hướng tới Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, môi giật giật, nhỏ giọng gọi một
tiếng: “Nhị ca, Nhị tẩu.”
Lục Giam thực nghiêm túc lên tiếng: “Ăn nhiều một
chút, rèn luyện cho tốt, đọc sách cho giỏi.”
Lục Thiện cúi mắt không lên tiếng.
Lục lão ông uy nghiêm “Ân?” một tiếng, Lục Thiện lập
tức không tình nguyện nói: “Vâng.” Nhưng là từ đầu tới cuối cũng không nguyện ý
ngẩng đầu nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái.
Lục Giam trên mặt ẩn ẩn lộ ra vài phần hứng thú rã
rời, cũng không còn tâm tư ở lại. Lục lão ông nhận thấy, vẫy tay để hắn cùng
Lâm Cẩn Dung trở về.
Lục lão phu nhân đã sớm biết an bài này, vì vậy cũng
hỏi thăm Lâm Cẩn Dung một phen, rồi săn sóc bảo bọn họ sớm đi nghỉ ngơi.
Phu thê hai người mới từ Vinh Cảnh cư đi ra, liền gặp
Đồ thị đến thỉnh an Lục lão phu nhân, Đồ thị hôm nay cùng với hình tượng bệnh
tật hôm trước hoàn toàn tương phản, mặc một kiện vải bồi sắc đỏ thẫm cùng màu
với đế hài, trên đầu cài trâm diêu kim, còn dùng chút son phấn, thân thiết cầm
tay Lâm Cẩn Dung, chậm thanh tế khí nói: “Chúc mừng con. Đều biết ta nói gì
rồi. Về sau nếu có gì khó xử thì cứ nói với ta. Phàm là việc ta có thể làm được
sẽ hết sức giúp đỡ.”
“Đa tạ Tam thẩm nương quan tâm.” Lâm Cẩn Dung mới cười
cười, Đồ thị lại buông lỏng tay nàng, lao thẳng tới trọng điểm: “Nhị lang, con
cứ thanh thản ổn định đọc sách, trong nhà đã có ta, ta sẽ thay con chiếu cố A Dung.”
Lục Giam mặc mặc, thấp giọng nói: “Tam thẩm nương vẫn
nên thanh thản ổn định bảo dưỡng thân thể đi. Những sự tình khác, có thể không
quan tâm cũng đừng quan tâm. Lục đệ còn nhỏ, hiện tại nhìn qua đã có chút khởi
sắc, nếu người rảnh, không ngại làm món hắn thích đưa qua, tổ phụ cũng vất vả.”
Lâm Cẩn Dung đi theo cười nói: “Đúng vậy, Tam thẩm
nương cũng đừng suy nghĩ lao lực. Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đồ thị nhìn nhìn Lục Giam, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung,
nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ cần các con đều tốt thì ta cũng an tâm.”