Thế Hôn

Chương 185 : Khai mạc

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Ban đêm, mấy chục ngọn nến đem Vinh Cảnh cư chiếu sáng

huy hoàng, một bình phong vẽ cảnh sơn thủy đem đại đường chia thành hai nửa,

bên trong là Lục lão phu nhân cầm đầu nữ quyến cùng hài tử, bên ngoài là Lục

lão ông chủ trì các nam nhân.



Nói là cả nhà đoàn tụ, trong trường hợp đó, bữa cơm

lại vô cùng im lặng. Mọi người đều mang tâm sự, chỉ có hai nhi tử của Lục

Thiệu, Nguyên Lang cùng Hạo Lang còn nhỏ, được nhũ mẫu chăm sóc cùng ngồi ở một

bên, trong chốc lát muốn ăn thứ này, trong chốc lát muốn ăn cái kia, có chút

không như ý sẽ mếu miệng.



Lã thị trong lòng phiền chán vô cùng, dỗ vài câu không

thấy hiệu quả, không khỏi mắng Nguyên Lang: “Lớn như vậy còn nửa điểm không

hiểu quy củ, bảo ta trông cậy vào con được sao? Làm quấy nữa thì đừng ăn, trở

về phòng đi!”



Nguyên Lang bất quá mới chỉ sáu bảy tuổi, ngày thường

nhận hết sủng ái, lúc này thấy vậy, tất nhiên không thuận theo, miệng vừa mếu

xệch, hai giọt nước mắt trong veo rơi xuống.



Tống thị sầm mặt cảnh cáo Lã thị: “Tiểu hài tử chỉ là

vui đùa. Đang yên đang lành, con mắng hắn làm chi? Đã nói với con bao nhiêu

lần, ăn cơm đừng trêu chọc hài tử. Con đây là muốn mọi người đều ăn không vô

đúng không?”



Lã thị ủy khuất rũ mắt xuống: “Bà bà giáo huấn phải. Đều

là lỗi của nhi tức.”



Lục Vân đánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung mắt

xem mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm chủ định xới cơm gắp thức ăn, nàng tất nhiên

biết hai người này đang làm gì. Một người trong lòng khó chịu, thiếu kiên nhẫn,

muốn mượn cớ để phát huy, một người thì cáo già, mắt thấy có chuyện xấu hổ,

liền trước khi người bên cạnh mở miệng mà cướp lời nói ra, tiếp theo, nên để

Lục lão phu nhân ra mặt hoà giải.



Quả nhiên, Lục lão phu nhân hàm chứa tươi cười, từ ái

hướng Nguyên Lang vươn tay: “Đến đây, tằng tử ngoan, đến chỗ của tằng tỉ mẫu (bà cố). Ai u,

tiểu quai quai của ta, đừng khóc a, muốn ăn cái gì? Cứ nói với ta, ta gắp cho

con.”



Nguyên Lang nín khóc mỉm cười, ngồi yên trong lòng của

Lục lão phu nhân, chỉ vào thức ăn trên bàn nói: “Muốn ăn thịt đông, còn muốn ăn

món bánh này.” Đều có nha hoàn Tố Tâm ở một bên thay hắn gắp thức ăn, ôn nhu an

ủi chiếu cố.



Thấy Nguyên Lang không nháo, Lã thị cũng không nói
nhận: “Ta còn đang lo lắng. May mắn, còn có hai ngày, ta có thể chậm rãi suy

nghĩ.”



Lục Giam chờ, không thấy nàng có ý nói chuyện, liền

xoay người đi phía trước. Trở về phòng, mới nói: “Ta ngày mai sẽ chú tâm đọc

sách. Nàng thu dọn hành lý của ta một chút, lại chuẩn bị cho Chư tiên sinh cùng

sư mẫu một phần lễ. Không cần quý trọng, nhưng nhất định phải tinh xảo.”



Lâm Cẩn Dung thay hắn cởi bỏ ngoại sam, thuận miệng

nói: “Đưa hai tập giấy Tuyên Thành, lại thêm một lọ mực, hai cân cá bạc khô,

mười cân rau dại thôn quê, hai bầu rượu lệ chi. Chàng thấy thế nào?”



“Không sai.” Lục Giam kinh ngạc quay đầu nhìn nàng:

“Đều là thứ tiên sinh yêu thích.” Chư tiên sinh, yêu phong nhã thư họa, cũng

thích mỹ thực. Lâm Cẩn Dung đưa mấy thứ này, không phải thực quý trọng, nhưng

có tâm, chắc chắn Chư tiên sinh thích.



Lâm Cẩn Dung cười: “Vậy là tốt rồi. Chư tiên sinh đáng

được tôn kính, cũng nhất định phải tôn kính người cho tốt.”



Mùng mười, mới chỉ canh bốn, Lục Giam cũng đã mở mắt.

Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Cẩn Dung bên cạnh im lặng ngủ say, thử thăm dò vươn

tay vào trong chăn nàng, đặt ở trên lưng nàng.



Lâm Cẩn Dung sợ hãi cả kinh, rất nhanh thanh tỉnh,

thấp giọng nói: “Làm sao vậy?”



Lục Giam không nói lời nào, chỉ ôm nàng sát vào người,

đem đầu nàng gắt gao đặt trước ngực hắn. Lâm Cẩn Dung thuận theo nhắm mắt lại,

nhẹ nhàng ôm bờ vai của hắn. Lục Giam hơi thở tức thì trở nên dồn dập, động tác

càng thêm cuồng dã.



Lâm Cẩn Dung nhịn không được thấp giọng khuyên nhủ:

“Nhẹ một chút, chàng còn phải dậy sớm rời đi mà.”



Lục Giam không nói, một đôi tay gắt gao thiếu chút nữa

đem thắt lưng của nàng đứt gãy. Lâm Cẩn Dung cắn môi, tùy ý để tóc dài phân tán

trên khuôn mặt.



Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên chiếu trên đầu tường,

Lâm Cẩn Dung rốt cục cũng tiễn bước Lục Giam rời đi.