Thế Hôn

Chương 188 : Năm năm

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


âm Cẩn Dung mới từ Vinh Cảnh cư đi ra liền bị gọi đến sân viện của Lâm Ngọc Trân.

Lâm Ngọc Trân trực tiếp nói rõ: “Con bắt đầu tham gia quản hậu viện,

nhưng người trong sân viện không đủ dùng, Quế ma ma vào cửa lâu như vậy

còn chưa đi lại nhiều, Anh Đào còn nhỏ, Đậu Nhi quá hàm hậu, Quế Viên

thì không nói tới, chỉ có Lệ Chi đắc dụng một chút, nhưng con cũng không thể mọi chuyện đều dựa vào nàng. Ta nghĩ, tính để Phương Trúc sang giúp đỡ con. Chắc con còn chưa biết Phương Trúc, nàng từ nhỏ đã đi theo ta,

hồi trước khi Nhị lang ở Giang Nam vẫn do nàng chiếu cố, làm rất tốt, có năng lực, còn nấu canh rất ngon. Nam nhân nàng thì ở ngoại viện, con

muốn truyền lời, hỏi thăm gì ra bên ngoài cũng tiện hơn. Con cảm thấy

thế nào?”



Lâm Cẩn Dung nhìn Phương Trúc đứng ở một bên bộ dạng phục tùng rũ

mắt, cười nhẹ: “Trưởng bối ban thưởng, không dám chối từ. Cô cô đây là

đau lòng ta, ta sao lại không nhận?”



Lâm Ngọc Trân phi thường vừa lòng, ngay tại đó bảo Phương Trúc dập

đầu Lâm Cẩn Dung nhận làm chủ tử, trước mặt Lâm Cẩn Dung răn dạy Phương

Trúc một hồi, để Phương Trúc lui ra sau mới nói: “Con có nói với lão

thái gia mình sẽ quản lý chuyện khố phòng không?”



Lâm Cẩn Dung mắt cũng không chớp nói: “Đang muốn cùng người nói

chuyện này, ta mới đến, lão thái gia đã khen ngợi ta.” Mắt thấy Lâm Ngọc Trân bộ dáng giật mình, trong lòng nàng có loại thích ý ngầm: “Hắn nói, ta hiểu được tiến thối, kiên định ổn trọng, hắn không nhìn lầm ta.”



Lệ Chi ở phía sau nghe, nhịn không được trừng mắt nhìn, lúc ấy Lục

lão ông bất quá chỉ nói câu, nếu đã quyết định, vậy thì làm đi. Tại sao

hiện tại liền biến thành lời ca ngợi rõ ràng như vậy? Lâm Cẩn Dung nói

ra đúng là không có nửa điểm do dự cùng chột dạ, nàng cũng không sợ lời

này rơi vào tai lão thái gia hay sao?



Lâm Ngọc Trân dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến Lâm Cẩn Dung dám nói

bừa, lúc ấy biến sắc mặt, suy đoán đủ đường. Hiểu được tiến thối? Nếu

Lâm Cẩn Dung nghe lời nàng, thật sự chọn một trong hai việc kia, chẳng

phải sẽ trở thành không có chừng mực sao? Lão thái gia là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ là mượn cơ hội cảnh cáo mình? Rốt cuộc vẫn là yêu thương Nhị

phòng mà thôi.



“Cô cô, người còn gì muốn phân phó không?” Lâm Cẩn Dung cẩn thận quan sát thần sắc của Lâm Ngọc Trân, thấy nàng từ kinh ngạc đến thất vọng,

từ thất vọng đến giật mình, từ giật mình lại đến trầm tư, liền hiểu được lời mình nói có tác dụng — trong khoảng thời gian ngắn, mẫu tử Lâm Ngọc Trân sẽ không dám có hành động gì.
hưởng thụ, cũng có thể cùng một đám người tỷ thí. Trà tứ như vậy, cùng

các cửa hàng khác hoàn toàn khác biệt, thuê cửa hàng phải sửa sang lại

rất nhiều thứ, tính theo lâu dài, tất nhiên mua so với thuê có lời hơn.

Cho nên Lâm Thế Toàn lo lắng không phải không có lý.



Lâm Cẩn Dung cũng đã sớm tính toán: “Vậy nếu ta không định làm sinh ý này lâu dài thì sao, chỉ tính làm năm năm, vậy thì thuê hay mua có lời

hơn?”



Lâm Thế Toàn giật mình: “Tất nhiên thuê có lời hơn. Nhưng vì sao chỉ

làm năm năm? Ta có tin tưởng sinh ý cửa hàng này sẽ rất tốt.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Không phải ta không tin Tam ca. Mấy năm nay

huynh đã thay đổi khác trước, cho huynh một văn tiền, huynh cũng có biện pháp rất nhanh biến nó thành hai, đúng vậy không?”



Lâm Thế Toàn có chút ngượng ngùng cười: “Đều là Tứ muội……”



“Chúng ta không nói điều này nữa, không có ý nghĩa, Tam ca thấy ta

tốt, ta kỳ thật cũng không thể không dựa vào Tam ca.” Lâm Cẩn Dung chưa

bao giờ cho rằng tất cả sự thành công của Lâm Thế Toàn đều do nàng hỗ

trợ, nàng cho Lâm Thế Toàn cơ hội là sự thật, nhưng Lâm Thế Toàn tự thân cố gắng cùng khắc khổ thông minh là chuyện của hắn, bọn họ trong lúc đó là quan hệ cân bằng, hai bên cùng có lợi. Có điều tính toán của nàng

nhiều lúc chưa thể cùng Lâm Thế Toàn nói rõ, không khỏi mượn chuyện Lục

Giam nói: “Ta chỉ là thấy, có lẽ tương lai chúng ta không nhất định sẽ

sống cả đời ở thành Bình châu này. Mẫn Hành đọc sách cũng không tệ lắm.”



Lâm Thế Toàn ánh mắt tỏa sáng: “Đúng vậy, tương lai Mẫn Hành tất

nhiên sẽ thi đỗ. Bình châu này vừa nhỏ bé vừa xa xôi, cho dù là làm sinh ý, cũng không thể tốt lắm. Nếu là địa phương phồn hoa khác, vậy thì sẽ

khác hẳn.” Ở Bình châu này, một đồng tiền bỏ ra, phải vắt hết óc mới có

thể biến thành ba đồng, nếu là ở Giang Nam giàu có và đông đúc, chỉ cần

thoải mái đã có thể biến thành ba đồng.



Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Chính là ý tứ này. Cho nên chúng ta nên tích

trữ tiền, không thể lãng phí dù chỉ chút ít. Thời điểm viết khế thư, Tam ca trăm ngàn lần phải nhớ kỹ nên viết là năm năm, đừng cho hắn cơ hội

đổi ý nâng giá.” Năm năm sau, bất luận cửa hàng này có bị thiêu hủy

trong tay loạn phỉ hay không, nàng cũng không thể vô duyên vô cớ lưu lại cho người của Lục gia.