Thế Hôn
Chương 193 : Quần áo
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Đã vào tháng tư, là thời điểm đầu hè, thời tiết một
ngày so với một ngày trở nên nóng nực hơn. Lâm Cẩn Dung đem mấy cành hoa hồng
mới nở cắm vào bình, đặt trên giá gỗ hoàng lê đánh giá trái phải, thật cẩn thận
dùng cây kéo cắt bỏ cành lá dư thừa.
Lâm Ngọc Trân ở một bên uống trà, nhìn nàng bộ dạng
không nhanh không chậm, nhàn tâm vui vẻ, trong lòng có chút tức giận: “Cũng sắp
đầu hè rồi, quần áo mùa hè đã sắp may xong chưa?” Nam nhân nhà mình đi lâu như
vậy, chỉ gửi về một phong thư, cũng không phải quá xa xôi mà không trở về nhà,
sao nàng nửa điểm cũng không nóng nảy đây? Thật sự là không có tiền đồ.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Mẫu thân không phải đang mặc
đó sao? Người mặc thấy thế nào?”
Quần áo Lâm Ngọc Trân đang mặc trên người đúng là Lâm
Cẩn Dung tự tay cắt may, nói đến nói đi, thật sự là vừa vặn dễ chịu, ngữ khí
của nàng không khỏi tốt hơn một chút: “Ta hỏi là của Nhị lang. Không phải con
đang may cho hắn sao? Sắp đầu hè rồi, con mau chóng may xong rồi sai người đưa
tới, hỏi hắn hè này có trở về nhà hay không.”
Lâm Cẩn Dung quay lại nói: “Còn chút ít. Ta trước hết
làm cho người mà.”
“Nhanh may xong rồi đưa cho hắn, công việc ở phòng
thêu thùa cũng không bận rộn gì.” Lâm Ngọc Trân trong lòng lại thư thái hơn
chút, nghiêm túc giáo huấn. Trong lòng nàng thực mâu thuẫn, vừa sợ Lâm Cẩn Dung
cùng Lục Giam quá thân cận, hợp nhau quên mất mình, lại sợ Lâm Cẩn Dung bị Lục
Giam ghét bỏ, không sinh hạ được tôn tử. Tôn tử, nàng bức thiết cần một tôn tử.
Vì thế nàng nhìn chằm chằm bụng Lâm Cẩn Dung: “Nguyệt sự của con có ổn định
không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Ổn định.”
Lâm Ngọc Trân liền chỉ ghế bên cạnh: “Lại đây, ta và
con nói chuyện.”
Lâm Cẩn Dung buông cây kéo, đi qua ngồi xuống: “Mẫu
thân cứ phân phó.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Lần trước, Quế ma ma không
phải đã sắc thuốc cho con bảo dưỡng cơ thể sao? Tại sao tháng này lại ngừng?
Con nên tiếp tục uống mới đúng.”
Lâm Cẩn Dung cúi đôi mắt: “Cô cô, kỳ thật ta rất
khỏe.”
Lục Giam quả nhiên làm theo, cũng không tỏ vẻ vừa vặn
hay không.
Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn chính là trở về tìm nàng tức
giận, nhẫn nại ôn tồn hỏi: “Vừa vặn không?”
“Bình thường.” Lục Giam chậm rì rì đem áo choàng cởi
ra, chỉ vào tay áo nói: “Tay áo hơi nhỏ, không tiện viết chữ.”
“Ân, ta sẽ sửa lại.” Ăn trứng gà còn cố nhằn xương,
nàng là thợ may quần áo chắc? Lâm Cẩn Dung khoa tay múa chân chỉ vào kiện áo
choàng kia của Đồ thị, cố ý hỏi hắn: “Cái này có muốn sửa lại không?”
Lục Giam tà mắt nhìn nàng một lúc, thản nhiên nói:
“Không cần.” Sau đó ngồi xuống trước bàn, nhìn áo trong đang làm được một nửa
kia không nói lời nào.
Lâm Cẩn Dung phun ra một ngụm trọc khí, rót chén trà
đưa qua: “Tay chân ta chậm chạp, chỗ này còn chưa làm xong, nếu không chàng thử
trước xem? Chỗ nào không ổn, ta cũng tiện sửa lại hơn. Lần đầu tiên làm quần áo
cho chàng, có chút khó khăn.” Muốn soi mói thì cứ soi mói đủ đi.
Lục Giam thu hồi ánh mắt, nhấp một ngụm trà, đứng dậy
giang hai tay cánh tay hỏi: “Mấy ngày nay nàng bề bộn nhiều việc sao?”
“Ân.” Lâm Cẩn Dung sao không biết áo trong của hắn nên
may thế nào, một bên ở trên người hắn khoa tay múa chân, một bên cũng học bộ
dáng của hắn thản nhiên nói: “Nhị gia cũng bề bộn nhiều việc đúng không? Ta
cũng không dám quấy rầy chàng đọc sách. Lúc trước cô cô còn nói muốn sai người
đón chàng trở về nghỉ hè.”
Lục Giam đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy chỗ
cánh tay một trận đau đớn, không khỏi rụt lại một chút.
Lâm Cẩn Dung thất kinh nói: “Ai nha, xin lỗi, đâm nhầm
làm bị thương chàng sao? Đâm vào đâu rồi? Có đau không? Để ta xem xem?”
Lục Giam hơi nhếch môi, đem tay áo hất lên cho nàng
xem, Lâm Cẩn Dung mở to mắt nhìn một lát, thở phào nhẹ nhõm: “Hoàn hảo, không
chảy máu.”
Lục Giam gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “A Dung nàng là
cố ý đúng không?”