Thế Hôn

Chương 194 : Khúc mắc

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Đang yên đang lành ta đâm

chàng làm gì? Chàng cũng không trêu chọc ta.”



Lục Giam mày hơi hơi nhíu lại, nhìn nàng không chớp

mắt: “Nàng đừng cho rằng ta không biết.”



Lâm Cẩn Dung mắt cũng không chớp nhìn hắn: “Thực sự

không phải cố ý, nếu chàng không tin không hết giận, cũng đâm lại ta vậy.” Vừa

nói vừa đưa kim đến, cũng vươn cánh tay của mình ra.



Lục Giam cúi hạ đôi mắt: “Nàng cho là ai cũng giống

như nàng sao? Nàng đâm ta một cái, ta cũng phải đâm lại một cái, cũng mệt nàng

nghĩ được ra như vậy.”



Lâm Cẩn Dung vểnh vểnh lên khóe môi, không thèm nhắc

lại, rút kim thêu ra, đem áo choàng mới làm xong trải ra, tìm thước đo cùng

phấn màu, xoát xoát vẽ hai ba cái, định cầm lấy kéo cắt đi. Lệ Chi tiến vào,

không khỏi bị dọa mặt trắng bệch, ba bước cũng thành hai bước nhanh đi lên ngăn

Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân làm gì vậy? Đang yên đang lành, làm lâu như vậy,

vì sao phải cắt bỏ?”



Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Nhị gia không thích.” Không

thích thì đừng mặc, nàng cũng không ép buộc.



Lệ Chi ngừng tay nhìn về phía Lục Giam, Lục Giam trầm

mặc một lát, nói: “Ta không phải không thích, chính là thấy hơi nhỏ, nếu phiền

toái thì thôi. Ta mặc ra ngoài tiếp khách cũng được mà.” Nói còn chưa xong:

“Răng rắc” một thanh âm vang lên, Lâm Cẩn Dung cây kéo dĩ nhiên đã cắt xuống,

hai ba cái đã cắt sạch sẽ.



Trong phòng một trận im lặng, Lâm Cẩn Dung thản nhiên

tự tại sửa sang quần áo: “Như vậy hẳn là thích hợp rồi.” Lục Giam sắc mặt lại

khó coi vài phần. Lệ Chi trừng mắt nhìn, ngắt lời nói: “Nước ấm đã đưa tới, Nhị

gia có muốn rửa mặt trước không?”



Lục Giam hơn nửa ngày mới nói: “Được.”



Lâm Cẩn Dung tự đi ra phía sau bình phòng chuẩn bị các

đồ cho hắn rửa mặt, Lệ Chi rón ra rón rén theo đi vào, nhỏ giọng nói: “Thiếu

phu nhân, Nhị gia nói hắn muốn tắm rửa, cưỡi ngựa trở về, toàn thân đầy mồ hôi

cùng bụi đất.”



Lâm Cẩn Dung liền ngừng tay, đi ra ngoài hỏi Lục Giam:

“Mẫn Hành, chàng trở về đã đến thỉnh an các trưởng bối chưa?”



Lục Giam đang cúi mắt không biết nghĩ cái gì, nghe

thấy nàng hỏi, mới nâng mắt lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mê mang. Làm như

không rõ nàng vì sao đột nhiên lại có vẻ mặt ôn hòa như vậy.
lòng đã có tính toán, nên đi tìm ai, hỏi ai, cần làm gì, vậy đều là chuyện của

hắn. Lâm Cẩn Dung sẽ không bức bách hắn, chuyên tâm chủ định ăn cơm. Lục Giam

cũng không nói gì, vẫn càng không ngừng gắp thức ăn giúp nàng.



Dùng cơm xong, Lục Giam đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài

một chuyến, nàng ngủ trước đi, không cần chờ ta.”



Lâm Cẩn Dung tiễn hắn xuất môn, quay đầu kêu Lệ Chi

vào nói chuyện.



Lệ Chi oán hận nói: “Thiếu phu nhân, trách không được

không hề có động tĩnh, hóa ra có người âm thầm giở trò. Người hẳn nên nói

chuyện này với phu nhân, moi ra tiểu nhân âm hiểm ngáng chân sau lưng kia!”



Lâm Cẩn Dung xoa xoa trán, nói: “Đúng là không nên nói

với ngươi chuyện này. Chuyện này ồn ào đi ra ngoài thì có gì hay, cứ để Nhị gia

tự lo liệu đi.” Nàng không hề nghi ngờ Lục Giam có thật sự sai người thông báo

hay không, cũng sẽ không hoài nghi Trường Thọ có gì bằng mặt không bằng lòng

hay không. Nhìn như là Đồ thị đứng giữa giở trò, kì thực Nhị phòng chạy không

thoát. Có điều Đồ thị cũng có chút liên quan, cho nên không thể nháo loạn khiến

Lâm Ngọc Trân biết, Nhị phòng theo sau sẽ được an toàn. Huống chi nếu thật sự

nháo loạn, cũng chỉ là một việc nhỏ, người ta chắc chắn đem chuyện này truyền

ra lời đồn đãi, không đầu không đuôi phải chịu oan uổng, có gì hay?



Lệ Chi trong chốc lát giật mình, không khỏi cúi đầu

thở dài: “Thiếu phu nhân, cuộc sống của người thật khó khăn. Nếu không có

Trường Thọ nói, người lại chẳng hỏi han, chỉ sợ Nhị gia cũng sẽ không nhắc tới.

Trong lòng có khúc mắc này, sao có thể vui vẻ?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ngươi phải tin tưởng, về sau

nhất định sẽ có ngày lành.”



Lệ Chi cũng theo nàng cười rộ lên: “Đó là nhất định.”

Vì thế đem kiện quần áo Lục Giam bị cắt phần tay áo ôm lấy, cười nói: “Nếu đã

muốn làm, thì làm nốt cho xong đi. Nghĩ đến lần sau Nhị gia sẽ không thể tùy

tiện soi mói.”



Lâm Cẩn Dung nói: “Cứ chậm rãi mà làm, nếu đã cắt bỏ,

cũng không cần phải gấp gáp. Ngươi sai người đi hỏi thăm, nhìn xem Nhị gia làm

gì, tìm ai.”



Lệ Chi nghiêm mặt nói: “Đã biết.” Xem ra nên để Anh

Đào cẩn trọng đi làm việc này mới được.