Thế Hôn
Chương 198 : Hoa hồng
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung cười nhìn Phương Trúc liếc mắt một cái,
cũng không nói gì, chỉ tiếp tục bước về phía trước
Phương Trúc vừa rồi lá gan to nói ra rồi có chút hối
hận, nhìn thấy Lâm Cẩn Dung không thay đổi thần sắc, trong lòng lại không yên.
Lời của nàng vừa rồi, xem như đứng về phía của Lâm Cẩn Dung, mang theo ý tứ lấy
lòng rõ ràng, theo như suy nghĩ của nàng, Lâm Cẩn Dung dù thế nào cũng nên tỏ
vẻ một chút, cho dù không cố gắng, cũng nên đáp ứng một tiếng mới đúng, không
ngờ lại là thái độ như vậy. Nhất thời không biết Lâm Cẩn Dung rốt cuộc suy nghĩ
ra sao, không khỏi càng thêm cẩn thận.
Đi chưa được bao xa, Lâm Cẩn Dung đột nhiên dừng chân
nói: “Anh Đào, ngươi không cần hầu hạ ta, đi về trước ăn cơm, sau đó bảo Lệ Chi
tỷ tỷ an bài ngươi làm việc.”
Suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của Anh Đào nhanh chóng
chuyển động về chuyện phát sinh hôm nay, nghe thấy Lâm Cẩn Dung vừa nói, đột
nhiên hiểu ra, Lâm Cẩn Dung đây là bảo nàng đi hỏi thăm tin tức, vì thế thanh
thúy lên tiếng rồi đi thẳng.
Quế Viên nóng lòng muốn thử: “Thiếu phu nhân? Nếu
không, nô tỳ qua phòng thêu thùa bên đó xem thế nào?”
Lâm Cẩn Dung nhìn về phía Quế Viên, đồ nàng mặc hôm
nay chính là kiện vải đỏ tươi năm đó mình thưởng cho nàng may thành áo khoác
ngắn, nay đã trở nên nửa mới nửa cũ không còn sáng bóng, nàng lại thường xuyên
mặc trên người, váy dưới màu xanh, diện mạo cũng là sạch sẽ, không thoa son
phấn, trên đầu cũng chỉ đeo một đóa hoa nhỏ mộc mạc, chỉ có đôi khuyên tai
không ngừng đung đưa. Liền cười nói: “Chẳng phải ta đã cho phép các ngươi may
bộ đồ mới sao? Còn mặc quần áo cũ vài năm trước làm gì, không sợ người ta chê
cười ta, nói ta không nỡ cho các ngươi mặc đồ đẹp hay sao. Đại nha hoàn phải có
bộ dáng của đại nha hoàn, đừng giống như nhóm tiểu nha hoàn không có tinh thần
khí khái, thể diện của chủ tử ít nhiều cũng do có hạ nhân chống đỡ.”
Quế Viên thấy nàng không đáp lời, ngược lại soi mói
xiêm y của mình, cũng hiểu được mình không được phép rời đi, liền cúi mắt cung
kính nói: “Thiếu phu nhân giáo huấn phải, nô tỳ trở về liền đổi quần áo khác.”
Phương Trúc ở một bên nhìn, ngầm đem chuyện này ghi
tạc trong lòng.
Lâm Ngọc Trân qua thời điểm ban đầu bùng nổ phẫn nộ,
sau đó chỉ thấy mệt mỏi, không có chỗ phát tiết, thầm nghĩ im lặng ngồi nghỉ
ngơi một chút. Vừa nhìn thấy Lục Giam ngồi ở một bên, trong lòng một trận phiền
chán, muốn há mồm quở trách hắn đều bị Lục Vân đúng lúc ngắt lời, thật sự nhịn
không được, đành phải dựa theo nguyên tắc mắt không thấy tâm không phiền, quay
đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Giam đột nhiên nói: “A Dung, nàng đi trước một bước đi.”
Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi hắn muốn đi đâu, gật đầu
tự rời đi trước. Không bao lâu, Lục Giam đuổi theo, đưa tay ra trước mặt nàng,
cũng không nói gì, chậm rãi xòe lòng bàn tay, trong đó cũng là một đóa hoa hồng
kiều diễm.
Lâm Cẩn Dung nháy mắt mấy cái, cũng không tiếp nhận,
nửa đùa nửa giỡn nói: “Ta vất vả cả một ngày, vừa khóc vừa cười lại nháo loạn,
cơ mặt bây giờ còn thấy mỏi, cũng đành thôi, nhưng còn bị người khác ngăn ở
trên đường khóc lóc một hồi không biết kêu oan với ai, vậy mà cũng chỉ đáng giá
một đóa hoa thôi sao?”
Lục Giam cười cười: “Ta giải oan cho nàng. Mà nàng còn
muốn cái gì, ta đều có thể cho nàng.”
Hắn vốn không biết Đồ thị ở trên đường ngăn đón nàng
khóc nháo đi, chờ nàng nói xong, nhìn hắn còn có thể nói ra lời thay nàng giải
oan. Thứ nào nàng muốn đều có thể cho, ngươi cho được sao? Ngươi vĩnh viễn cũng
không thể làm được. Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiếp nhận đóa hoa
cầm trong tay, quay đầu quét Phương Trúc cùng Quế Viên liếc mắt một cái, hai
người liền tự động thả chậm cước bộ, đi lùi về phía sau.
Nàng lúc này mới thấp giọng nói: “Ta thấy, nên đem
chuyện hồi sáng nói cho chàng nghe. Nên làm cái gì, chàng còn phải tự mình đưa
ra chủ ý.”
Lục Giam thấy thần sắc nàng nghiêm túc, cũng thay đổi
biểu tình nói: “Nàng nói đi.”
Lâm Cẩn Dung liền kể lại việc Đồ thị buổi sáng trách
cứ nàng nói cho hắn nghe, nhưng không đánh giá gì về hành vi của Đồ thị, ngữ
khí cũng không thể hiện yêu ghét.
Giống như lúc nàng đối mặt Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, hay
với bà bà nhi tức Tống thị, muốn gây trở ngại với nàng, nàng liền quay đi,
không sợ sệt e ngại, cũng không hề quan tâm, nàng chỉ nhìn ngắm các nàng, không
mang theo chút cảm tình gì.
Lục Giam lặng im một lát, cầm lấy đóa hoa trên tay
nàng, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng, thấp giọng nói: “Buổi chiều ta cùng nàng đến
xem trà tứ kia.”
Một khắc kia, Lâm Cẩn Dung thấy trong mắt hắn tràn đầy
khổ sở.