Thế Hôn

Chương 197 : Vô công

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Cẩn Dung tuy rằng nức nức nở nở, nhưng mỗi một từ

phun ra thật sự rõ ràng: “Nhị thẩm nương, ta không không còn cách nào khác,

đành nhận ủy khuất. Ta chính là muốn tức sự ninh nhân, không muốn sự tình nháo

loạn, nhưng các ngươi đột nhiên hung hăng, tức giận như vậy, ta dù giải thích

thế nào cũng đều không rõ……”



Lã thị phiền chán không thôi, định mở miệng nói gì đó

đều thấy không ổn, đành cố gắng nhịn xuống. Tống thị cầm cây quạt chậm rì rì

phe phẩy: “Con đừng khóc. Tuy rằng con thật sự sẽ không nói, có điều khiến

người ta nghe xong thực không thoải mái. Nhưng ta vì muốn tốt cho con, cũng

muốn tốt cho cái nhà này. Ta quản gia nhiều năm như vậy, cũng không phải chuyện

gì cũng có cơ hội để giải quyết, không có quy củ không thể trấn trạch, nên xử

phạt thì phải xử phạt, nếu đều giống như con vậy, giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt

qua mắt, vậy còn quản gia thế nào được nữa? Căn bản sẽ không thể quản lý tốt

được. Nếu lão thái gia đã nói để ta dạy cho con cách quản gia, hôm nay con đi

theo ta học hỏi, chuyện này tuyệt đối không thể dung túng, thế nào cũng phải

tra ra manh mối!”



Tống thị ngữ khí không nặng, thái độ cũng rất rõ ràng,

đầy đủ thể hiện vẻ cường ngạnh cùng khí phách của người quản lý hậu viện, cũng

là đáp lời Lâm Cẩn Dung vừa nói, nói cho bên ngoài nghe thấy, quyền uy của nàng

không thể khiêu chiến. Nàng thế nào cũng phải làm như thế, tuyệt đối không

nhượng bộ.



Cứ khóc đi, nháo loạn đi, ở nơi này của nàng giống như

lấy chân đá vào bàn đá mà thôi. Lâm Cẩn Dung gây náo động chính là không hiểu

chuyện, rất càn quấy.



Lâm Cẩn Dung lau lệ: “Được, Nhị thẩm nương đã nói đến

mức này, ta khuyên nhủ nữa chính là không hiểu chuyện. Vậy thì tùy Nhị thẩm

nương và Đại tẩu.”



Lã thị cúi đầu thổi một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nhị

đệ muội yên tâm, chắc chắn sẽ chủ trì công đạo cho muội.” Sau đó quay đầu nhìn

về phía Tống thị: “Bà bà, trì hoãn hồi lâu, rất nhiều việc còn chưa phân phó

xong, lại trì hoãn cơm trưa không kịp ăn, có nên gọi các nàng tiến vào không?”



Tống thị ở trên tháp xê dịch thân mình, mang theo vài

phần tự đắc nói: “Con khoa trương cái gì? Không ăn cơm trưa, con định hù dọa

Nhị đệ muội chăng? Từng người đều biết xử lý công việc, chức trách rõ ràng, ta
cũng đã là nương của hai hài tử, vậy mà sao không được ổn trọng như thế?”



Tiếu ma ma nhanh tiến vào, nhỏ giọng nói: “Phu nhân,

bên kia đã an bài xong, nhưng mắt thấy vị kia sẽ phát tác, Đại tiểu thư lại

ngăn cản ở cửa, ngay sau đó Nhị gia cũng qua đó, rồi không thấy động tĩnh gì

nữa. Người xem chuyện này?” Tống thị sắc mặt có vài phần khó coi, trầm ngâm hồi

lâu rồi nói: “Người mặc dù bị Phạm Bao đuổi đi, nhưng cũng phải tìm cách ăn nói

cho ổn thỏa.”



Tìm cách nói? Thật sự phải làm như vậy sao? Tống thị

chưởng quản gia vụ, xảy ra loại sự tình này, nếu nàng muốn nói ra chỉ có thể

đến nhận sai với Lục lão phu nhân mà thôi. Lã thị bất bình: “Nói cho nàng biết

người bị đuổi đi là được, nàng không phải cũng nói muốn tức sự ninh nhân sao?”



Tống thị thở dài: “Con thật đúng là nghĩ đến nàng ở

đây khóc nháo là ngốc nghếch sao? Nàng không phải mong ta nhanh làm vậy sao?

Nàng đã sớm tính kế rồi, là ta xem thường nàng.” Không tính đến khả năng này

thì trách ai đây? Phạm Bao thân phận chỉ là hạ nhân, không được bất luận kẻ nào

cho phép, sao dám dễ dàng đuổi một nô tài? Tiếp theo, chỉ cần Đồ thị còn tức

giận bất bình, Lâm Ngọc Trân còn đề phòng, vậy sẽ có cơ hội.



Lại nói chủ tớ Lâm Cẩn Dung đi tới nửa đường, Phương

Trúc mới thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, hôm nay thật may, sáng sớm Đại tiểu

thư đã bị lão thái thái gọi đến Vinh Cảnh cư đọc kinh thư. Nô tỳ mới đi tìm trở

về, đã có người nói với phu nhân chuyện Tam phu nhân buổi sáng gặp người,

chuyện Nhị gia bị bệnh mà không có ai báo về, rồi Tam phu nhân lặng lẽ tặng đồ

cho Nhị gia nữa.” Lại mang theo vài phần sợ hãi: “Phương ma ma ngăn không được,

phu nhân đã định xuất môn, tiểu thư vừa vặn ở sân viện ngăn cản. Tiếp theo Nhị

gia cũng qua đây, khuyên can mãi, phu nhân cuối cùng cũng nén tức giận.”



Lâm Cẩn Dung liền khen nàng: “Ngươi làm tốt lắm.”



Phương Trúc cười cười: “Là thiếu phu nhân nghĩ đến chu

đáo.”



Nhịn nhẫn, rồi thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, phu

nhân vẫn rất tức giận, mắng Nhị gia ngăn cản nàng khuyên nàng đều là vì che chở

Tam phu nhân. Người đến đó nên cẩn thận một chút.”