Thế Hôn

Chương 196 : Bắt nạt

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Đồ thị mắt thấy Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại

nghênh ngang rời đi, nhịn không được tựa vào đầu vai Huệ ma ma thất thanh khóc

rống: “Nhị lang này không lương tâm, cưới một thê tử ý chí sắt đá, hung thần ác

sát như vậy. Ngươi xem nàng như thế, làm sao có nửa điểm tôn kính trưởng bối?”



Đối với Lâm Ngọc Trân cũng không thấy thuận theo,

huống chi là người đây? Huệ ma ma khe khẽ thở dài, an ủi nói: “Phu nhân, đừng

khóc, càng không phải khiến người chê cười sao? Trở về thôi.”



Đồ thị không nói, chính là đứng ở nơi đó khóc, một bộ

dạng sầu thảm bị Lâm Cẩn Dung bắt nạt. Ở đường nhỏ cách đó không xa có mấy cái

đầu ngó qua, nhìn một hồi lại nhanh chóng rụt trở về, đều tự tản đi.



Lâm Cẩn Dung đi trước một đoạn đường, Anh Đào thở hồng

hộc chạy tới, dán bên lỗ tai nàng nói: “Thiếu phu nhân, sáng sớm hôm nay Phạm

đại quản sự đã đuổi Thuận Tử canh ở đại môn đi rồi. Nghe nói còn bị đánh mười

trượng, khấu trừ hai tháng tiền công.”



Phạm Bao tay chân nhanh nhẹn như vậy, nghĩ đến cũng là

được lão thái gia chỉ bảo. Đồ thị sớm đã có bộ dạng muốn gây chuyện ầm ỹ, vậy

chuyện này chỉ sợ cũng không thể giống như nàng tính toán như trước, có thể áp

dụng biện pháp tức sự ninh nhân (nhẫn nhịn cho qua chuyện). Nếu

đợi thêm lát nữa, nhịn nữa, kế tiếp sẽ thực bị động. Lâm Cẩn Dung quay đầu nhìn

Phương Trúc đang suy nghĩ khổ sở, muốn hỏi lại không dám hỏi mỉm cười: “Ngươi

hôm qua không ở nhà, không biết có chuyện này. Sáng nay ở trước mặt Nhị gia, ta

cũng không tiện nói với ngươi, thừa dịp lúc này, ta nói ra vậy. Vừa rồi ngươi

cũng thấy Tam phu nhân có bộ dạng gì rồi đúng không?”



Phương Trúc thật cẩn thận nói: “Vâng.” Lại giải thích:

“Thiếu phu nhân, vừa rồi nô tỳ sợ các người có lời gì muốn nói, cho nên cố ý đi

xa chút.” Đây cũng là chỗ thông minh của nàng, muốn ở bên cạnh Lâm Cẩn Dung lâu

dài, tất nhiên không thể hấp tấp gắt gao khiến người chán ghét phiền hà, thời

điểm biết điều thì phải biết điều, thời điểm nên bỏ chút sức lực thì phải cố

gắng làm việc.



Lâm Cẩn Dung vẻ mặt ôn hoà nói: “Ta biết, từ lúc ngươi

tới chỗ ta đều làm việc rất tốt, ta thực thích, đối với ngươi cũng nể trọng.

Hôm qua Nhị gia cũng nhắc với ta ngươi thật sự có năng lực. Cho nên chuyện này

ta không dối gạt ngươi, còn muốn ngươi hỗ trợ.” Vì thế đem chuyện Lục Giam sinh

bệnh, sai người truyền lời về, nhưng lại không một ai hay biết ra, cũng không

nhắc tới việc Đồ thị cố ý giấu diếm ẩn tình, chỉ nói: “Có người đứng giữa phá

rối, Tam phu nhân cũng bị xúi giục mê muội, cho rằng ta ghét bỏ nàng. Nghĩ đến

kế tiếp, sẽ có người đến xúi giục phu nhân. Thời điểm náo loạn, sẽ tổn thương tình

cảm của phu nhân và Nhị gia, khiến người bên ngoài chiếm tiện nghi, không hay


Tống thị đột nhiên lạnh lùng thốt ra: “Con có cái gì

không dám? Mà một mực cho rằng chúng ta muốn hại con, cho dù là Bồ Tát, cũng sẽ

có lúc không thể nhịn nổi, ta chưa từng thấy ai không biết phân biệt như con

vậy. Nếu đã nói đến mức này, ta dù thế nào cũng phải điều tra việc này, xem rốt

cuộc là ai con ngươi, hại chúng ta!”



Lâm Cẩn Dung nhìn hai bà tức hầm hừ, mượn cớ sinh sự,

không đạt mục đích không bỏ qua, chậm rãi rút ra khăn tay che mắt, nức nở nói:

“Làm sao bây giờ, ta vốn là muốn cùng Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu kể khổ, nói

người bên dưới làm việc sai lầm, hại khổ ta, không biết tại sao Đại tẩu vừa

nghe lại nói là ta trách các ngươi không quản gia tốt. Từ lời này, chẳng phải

sẽ trách móc cả tổ phụ và tổ mẫu hay sao? Dù ta có trăm cái miệng cũng không

thể nói rõ. Ta chỉ mới gả vào cửa, phải làm sao cho tốt đây?”



Thấy nàng khóc, Anh Đào cùng Quế Viên đều tiến lên

khuyên nhủ nàng: “Thiếu phu nhân, người chớ sợ a, Nhị phu nhân cùng Đại thiếu

phu nhân nói đùa thôi, sao lại so đo với người?”



“Nếu là nói giỡn thì tốt rồi.” Lâm Cẩn Dung khóc càng

thêm thương tâm, tự thanh minh nói: “Nhưng các nàng chính là tức giận a, ta sao

lại không sợ hãi? Nhị thẩm nương ngày sau nhất định sẽ không sẽ dạy ta quản lý

gia sự, Đại tẩu cũng sẽ không dạy ta đối nhân xử thế. Ta ngượng ngùng ở lại

trong gian phòng này. Nhị thẩm nương, Đại tẩu, các ngươi nhất định phải điều

tra ra, ta không cứng rắn ngăn cản nữa, có hậu quả gì, ta cũng đều gánh chịu,

tóm lại là vì các ngươi đều muốn tốt cho ta.”



Gian ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, chính

là nhóm ma ma quản sự đến bẩm báo công việc.



Vừa tới trước cửa, nghe thấy tiếng khóc liền dừng lại,

trong ngoài im ắng một mảnh, chỉ có thanh âm Lâm Cẩn Dung cúi đầu nức nở cùng

kể lể.



Nếu nàng thật sự khóc lóc, vậy cũng không ngại để nàng

đánh mất thể diện trước mặt hạ nhân. Nhưng đây rõ ràng là không khóc, là bức

người, mỗi một câu đều làm cho người ta không chịu nổi. Tống thị liền thay đổi

hé ra khuôn mặt tươi cười: “Hài tử ngốc, con khóc cái gì? Nếu để người khác

nghe thấy, sẽ nói ta cùng Đại tẩu bắt nạt con thì sao.”