Thế Hôn
Chương 200 : Nói dối
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Ngô Tương ở trong sân đi dạo một vòng, nói: “Tuy ta
chỉ đi qua Giang Nam hai lần, nhưng trà tứ trong kinh ta tới không ít. Trà phô
tầm thường cũng đành thôi, chỉ là sinh ý mấy văn tiền. Nhưng nếu muốn làm sinh
ý quan to quý nhân, trang trí trong phòng, thí dụ như bình hoa, lư hương, bàn
trà, chén trà, dụng cụ, thư họa, đều là phong cách cổ xưa tinh mỹ nhất. Có một
nhà, dụng cụ hơn phân nửa là đồ cổ từ tiền triều, một chén trà phải mất một
quan tiền, đi vào cũng không thể không biết xấu hổ mà không bỏ thêm hai ba quan
tiền. Ta thấy, trà tứ này nếu muốn kiếm nhiều tiền, còn nên bỏ nhiều công phu ở
trang trí dụng cụ mới đúng, Mẫn Hành, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Thành Bình châu xa xôi vô cùng, sao có thể cùng trong
kinh đánh đồng? Lại có bao nhiêu quan to quý nhân tiêu tiền như nước đây? Lục
Giam vốn lúc trước đã cùng Lâm Cẩn Dung nói trang trí chỉ cần lịch sự tao nhã
theo phong cách cổ xưa, cũng không đồng ý với cách nói của Ngô Tương,
nhưngkhông nói thẳng ra đả kích hắn: “Đồ cổ tiền triều nào dễ tìm như vậy? Một
quan tiền một chén trà, chỉ sợ cũng không có vài người bỏ được tiền ra mà uống.
Ta thấy lịch sự tao nhã cũng đủ rồi.”
“Thật sự là không có vài người có thể bỏ tiền ra,
nhưng nếu chỉ cần một số người là đủ rồi.” Ngô Tương nhìn về phía Lâm Cẩn Dung:
“A Dung, là trà tứ của muội, mấu chốt vẫn phải xem ý tứ của muội. Muội thấy thế
nào?” Lời còn chưa dứt, đã bị đường đệ Ngô Hanh kéo kéo góc áo, ám chỉ lời này
không thích hợp, người ta là phu thê, cái gì của ngươi của ta, nghe thật giống
như là châm ngòi.
Vốn là đồ cưới của Lâm Cẩn Dung, chẳng lẽ Lục Giam còn
có thể vì loại chuyện này mà tức giận? Kia cũng khiến người ta khinh thường
rồi. Hơn nữa, Lục Giam so với Lâm Cẩn Dung hiểu được việc buôn bán sao? Đương nhiên
là muốn hỏi Lâm Cẩn Dung. Ngô Tương không cho là đúng, chỉ nhìn Lâm Cẩn Dung,
tĩnh lặng chờ nàng trả lời.
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ngô Nhị ca, Mẫn Hành nói đúng,
ta không có nhiều tiền như vậy. Còn có cửa hàng hương liệu cùng chi tiêu trong
thôn trang nữa.” Trong mắt nàng, hoàn cảnh u nhã, dụng cụ tinh xảo, nước trà
rượu trái cây tận lực làm thật tốt, tiểu nhị đắc lực mới là mấu chốt. Cái gọi
là đồ cổ, ngày thường nhìn qua thấy trân quý đáng giá, nhưng quăng tiền vào đó
thì hơi lãng phí, chỉ cần kiếm vài món trang trí làm đẹp là được rồi.
Thấy nàng trả lời như thế, Ngô Tương hơi có chút thất
vọng, cau mày nghĩ ngợi, nói: “Bằng không, ta cho muội mượn?”
Lời vừa nói ra, không chỉ là Lâm Cẩn Dung cùng Lục
Giam, ngay cả Ngô Hanh đều lắp bắp kinh hãi. Lâm Cẩn Dung cảm thấy hắn đối đãi
với mình dường như không giống so với lúc trước, từ trước cũng tốt, nhưng không
thế nào?”
Lâm Cẩn Dung suy nghĩ một lát, nói: “Được. Nhưng còn
muốn thỉnh Ngô Nhị ca hỗ trợ giữ bí mật, đừng nhắc tới người không liên quan.”
Đại để là thấy nàng phản ứng vẫn đều thực lý trí, Ngô
Tương liền lộ ra bản tính, tựa tiếu phi tiếu nói: “Bao gồm cả Lục Giam sao?”
Lâm Cẩn Dung bất chính trả lời hắn: “Huynh cũng hiểu
được tình cảnh của Lâm Tam ca, càng ít người biết càng tốt. Bao gồm cả mẫu thân
ta, ta cũng không tính để nàng biết. Nếu không có huynh không cẩn thận đọc
được, huynh cũng sẽ không biết việc này. Đến lúc này, chỉ biết có ba người ta
cùng Lâm Tam ca, Lưu Nhi biết việc này mà thôi.”
Ngô Tương liền cười rộ lên: “Nói như vậy, ta là vô
tình biết được bí mật của các muội, nhưng muội đừng giết ta diệt khẩu a.”
Lâm Cẩn Dung bị hắn làm cho tức cười, nửa đùa nửa thật
nói: “Giết người diệt khẩu thì không, nhưng mà, gặp lại sẽ coi như không quen
biết?”
Ngô Tương thở dài: “Muội yên tâm, là ta thực tâm xin
lỗi muội, ta nhất định sẽ làm tốt chuyện này.”
“Ta toàn tâm toàn ý chờ tin tức tốt của Nhị ca.” Lâm
Cẩn Dung cười khổ, sự tình đã đến tình trạng này, không tin hắn cũng không
được. Huống chi, nàng cũng biết hắn, hắn không phải người đại gian đại ác, tuy
rằng khuyết điểm không ít, nhưng hắn không phải người xấu. Chỉ trích hắn thì có
ích gì? Sẽ chỉ mất đi một bằng hữu mà thôi. Về phần hắn không chịu nói nguyên
nhân, trước mắt xem ra cũng không thấy có bao nhiêu ảnh hưởng đến nàng, ít nhất
nàng cũng có ân huệ của người khác, quên đi.
Ngô Tương nghiêm túc đánh giá Lâm Cẩn Dung một hồi,
bỗng nhiên cười: “Tứ muội muội, muội thật sự là người tốt. Ta vốn tưởng rằng,
muội sẽ giận dữ, thậm chí từ nay về sau coi ta là tiểu nhân, cả đời không qua
lại với nhau, kết quả không như vậy, Tứ muội muội, muội tuy là nữ tử, cũng nhỏ
tuổi hơn ta, ta lại thập phần kính trọng muội.”
Lâm Cẩn Dung có chút rõ ràng: “Ta bất quá chỉ là tiểu
nữ tử mà thôi, Ngô Nhị ca nếu không còn việc gì khác, vậy ta đi vào đây.” Vừa
mới cùng Ngô Tương cáo từ, đã thấy Lục Giam cùng Ngô Hanh hai người kết bạn
đang đi về bên này, liền đơn giản đứng lại, chờ hai người tới gần.