Thế Hôn
Chương 204 : Bản vẽ
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung thản nhiên liếc Phương Trúc một cái, xoay
người đi phía trước.
Phương Trúc chạy nhanh đuổi kịp, mới được vài bước,
chợt nghe Quế Viên thấp giọng nói: “Nhờ xâu kim, cũng phải đi lâu như vậy, nghĩ
rằng thiếu phu nhân không nhận ra sao?”
Phương Trúc lập tức dừng chân, quay đầu nhìn về phía
Quế Viên. Quế Viên tà mắt nhìn nàng, biểu tình ngươi đừng nghĩ rằng ngươi che
giấu tốt, kỳ thật ta biết hết. Phương Trúc hít một hơi, mỉm cười: “Trừ bỏ xâu
kim, còn nói vài câu nhàn thoại.”
Quế Viên cười nhạo một tiếng, bước nhanh đuổi kịp Lâm
Cẩn Dung.
Phương Trúc mím môi, như cũ cười tươi theo đi lên.
Phương ma ma đứng ở cửa thấp giọng quát lớn tiểu nha
đầu: Còn không nhanh đem nước ấm đưa tới?” Lục Vân đi ra ở bên người nàng lại
nói: “Nói những gì vậy?”
Phương ma ma vẫy tay đuổi tiểu nha đầu đi như đuổi
ruồi bọ, nhỏ giọng nói: “Hôm nay phải đi trà tứ, vừa mới gặp được Ngô Nhị gia,
nói về chuyện bố trí kinh doanh trà tứ. Ngô Nhị gia dù thế nào cũng muốn mượn
đồ cổ cho Nhị thiếu phu nhân trang trí, bị Nhị gia cự tuyệt, sau đó lại bảo
thiếu phu nhân sai Phương Trúc an bài người mua bàn tiệc chay về, nàng không
nghe được cái gì. Sau đó cũng không đi đâu, trực tiếp trở về nhà.”
Lục Vân cúi mắt không nói. Phương ma ma ở một bên đứng
yên một lát, không thấy nàng có bước chỉ thị tiếp theo, liền thi lễ, lặng lẽ
lui xuống. Lục Vân dựa vào cột trụ hành lang, mắt nhìn sân viện hôn ám, thật
lâu vẫn không nhúc nhích.
Lệ Chi thật cẩn thận cầm bát tro hương trắng như
tuyết, thấy làn khói màu xanh nhạt lượn lờ dâng lên, nháy mắt tỏa ra mùi hương
ngọt ngào, mới vừa lòng rời khỏi lô đồng lưu kim, đi đến một bên hỏi Lâm Cẩn
Dung: “Thiếu phu nhân, hôm nay bên ngoài mới đưa tới sơn trà, vừa ngọt lại mát,
có muốn thưởng thức một chút không?”
Lâm Cẩn Dung đem sách dạy đánh cờ đặt xuống một bên,
ngồi dậy nói: “Ngươi đến thư phòng cách vách hỏi Nhị gia có muốn dùng hay
không?”
Lệ Chi lên tiếng, vén rèm lên đi ra ngoài, Quế Viên
chạy nhanh tiến lên đưa đồ ăn cho Lâm Cẩn Dung dùng thử, nhỏ giọng nói: “Thiếu
phu nhân, lúc trước Phương Trúc không phải thay Phương ma ma xâu kim, nàng nói
dối.”
khoảng chừng nửa tháng, phải cho người thâm canh một lần, phơi nắng, lại dẫn
nước, trăm ngàn lần đừng để nó cứng lại, bằng không muối sẽ tích trở lại. Sang
năm loại lúa nước cũng đành thôi, nhưng năm nay trồng cao lương, chỉ sợ nảy mầm
có chút khó khăn.”
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới tốt?”
Lục Giam dừng bút, nhìn nàng nói: “Nhớ lấy trước khi
gieo thì phải ngâm hạt giống, tát nhiều nước một chút là được.”
Kết hợp chuyện kiếp trước, Lâm Cẩn Dung hiểu được hắn
đối với chuyện này hiểu biết cũng đủ thấu triệt, liền nghiêm túc ghi nhớ. Chợt
nghe Lệ Chi nhẹ nhàng gõ cửa: “Thiếu phu nhân? Tam lão gia có việc, sai người
tới tìm Nhị gia.”
Lúc này sao Lục Tam lão gia lại muốn tìm Lục Giam? Rõ
ràng là Đồ thị muốn tìm Lục Giam, không nói chuyện gì khác, nhất định là muốn
bảo Lục Giam thay nàng nói tốt trước mặt lão thái gia, phân công cho nàng quản
lý hậu viện.
Lâm Cẩn Dung thật sự cảm thấy Đồ thị thực không có mắt
sắc, thực thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng không xen vào, chỉ nhìn về phía Lục Giam,
Lục Giam đề cao thanh âm nói: “Nói ta đã nghỉ ngơi.”
Hắn đây là cố ý nói cho người bên ngoài nghe, Lâm Cẩn
Dung nghĩ nghĩ, khuyên nhủ: “Hay là đi nghe xem là chuyện gì đi. Vạn nhất có
việc gấp thì sao?”
Lục Giam trừng nàng liếc mắt một cái.
Lâm Cẩn Dung cười cười, cũng không khuyên nữa, tiếp
tục mài mực, Lục Giam tiếp tục vẽ. Mới vẽ vài nét, bên ngoài truyền đến thanh
âm cúi đầu năn nỉ: “Lệ Chi tỷ tỷ, cầu người đi nói với Nhị gia, Tam lão gia có
chút không thoải mái.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày, đầu tiên là có việc, lúc này
lại biến thành không thoải mái. Thân thể thân phụ không thoải mái, sai người
đến gọi cũng không chịu tới cửa, vậy thật đúng là không ổn.
Lục Giam đột nhiên đứng dậy, mở cửa ra ngoài, cũng
không thèm nhìn tới tiểu nha đầu đứng ở hành lang kia, thản nhiên nói: “Lệ Chi,
ngươi lấy đèn lồng dẫn nàng ra bên ngoài nói với ma ma ở nhị môn, Tam lão gia
không thoải mái, bảo các nàng nhanh truyền lời, sai người thỉnh đại phu.”