Thế Hôn

Chương 203 : Trọng trách

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Mới nghe Tống thị vừa nói, Đồ thị khó dằn nổi ngồi thẳng

thân mình, vươn dài cổ, trông mong nhìn Lục lão ông, nhanh chóng tính toán, bản

thân nên tranh thủ thế nào mới tốt. Nàng bị Lâm Ngọc Trân nhà mẹ đẻ có thế lực,

trời sanh tính bá đạo đè ép nhiều năm qua, thậm chí nhi tử cũng không được giữ

lại; Lại bị phu thê Tống thị khôn khéo giả dối, áp chế phía dưới, không thể

nhúc nhích. Thậm chí đã từng này tuổi, mọi việc bất thành, nàng vốn không phục,

không phải nàng không muốn, không phải nàng không bằng người khác, mà là nàng

không có cơ hội. Nếu không phải vì nhà mẹ đẻ nàng kém cỏi, nếu không có Lục Tam

lão gia không nên thân, nếu không có Lục Giam bị người khác đoạt đi, Lục lão

ông cùng lão thái thái bất công thiên vị, nàng làm sao rơi vào tình trạng này?

Nàng cũng biết chữ làm văn, cũng hiểu được việc quản lý gia vụ. Nhưng chính bởi

vì thân phận nàng là nhỏ nhất, cho nên chỉ có thể xếp phía sau Đại phòng cùng

Nhị phòng. Nay khó khăn lắm mới có cơ hội, nàng đương nhiên không thể buông

tha. Nàng muốn để người trong nhà biết, nàng không phải là kẻ ngu dốt không có

tiền đồ. Nàng khát vọng, ước gì Lục lão ông nhanh xử lý, nàng có thể thể hiện

khả năng.



Ai ngờ Lục lão ông đạm đàm liếc Tống thị một cái, nói:

“Gấp cái gì?” Tống thị ủy khuất, không phải do hắn gây ra sao? Sao lại biến

thành là nàng nóng nảy đây? Nhưng cũng không thể làm gì, đành phải cúi đầu nói:

“Nhi tức cũng là vì trong nhà lo lắng.”



Lục lão ông nói: “Nếu hiện tại ta muốn thay người, con

có thể lập tức đem sổ sách lấy ra sao?”



Một câu này, xem như đâm trúng tim đen của Tống thị.

Vốn là phân công không giống như lúc trước, nàng chưởng quyền là chính, chỉ

phân công một chút đủ dùng cho Lâm Cẩn Dung, mà không phải chân chính phân

quyền phân tiền! Nàng không nghĩ tới đột nhiên phát sinh biến hóa này, sổ sách

đương nhiên không thể lập tức lấy ra, còn phải sửa sang lại mới dám đưa ra. Lời

này của Lục lão gia nhìn như là thay nàng để lại đường sống, nhưng nghe vào tai

nàng lại ẩn hàm một tầng ý tứ khác. Hắn đều biết rõ ràng, nên cẩn thận một

chút.



Tống thị khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, thấp

giọng nói: “Hồi công công, người phía dưới mỗi cuối tháng sẽ thông báo tình

hình lại, hiện tại là giữa tháng, còn chưa tính toán kịp.”



Lục lão ông nhân tiện nói: “Một khi đã như vậy, vậy

trước cứ tính toán cho tốt rồi nói sau. Trước tạm thời cứ như vậy rồi định sau,

tản đi.”



Vì thế Tống thị không dám nói nữa, lặng yên không một

tiếng động dẫn Lã thị cũng vài hài tử đi ra ngoài. Lâm Ngọc Trân trong lòng

thập phần khổ sở liều mạng chịu đựng không thốt ra, làm bộ vân đạm phong khinh


Lục Giam thấp giọng nói: “Con mặc dù không phải thân

cốt nhục của mẫu thân, nhưng A Dung là thân chất nữ. Dù cố gắng chúng ta vốn

không bằng A Vân đối đãi với mẫu thân săn sóc cẩn thận, nhưng chúng ta cũng

không phải hư tình giả ý.”



Lâm Ngọc Trân đột nhiên biến sắc vươn người: “Ta nói

các ngươi hư tình giả ý sao? Ta khi nào thì nói các ngươi hư tình giả ý?”



Lục Vân vội nói: “Thôi, thôi, tại sao lại không tốt

thế này.”



Lục Giam môi giật giật, muốn nói cái gì, chống lại ánh

mắt cầu xin của Lục Vân, lại nhịn xuống, nghiêng mặt qua một bên, không nói

thêm gì nữa. Có loại người, vĩnh viễn đều không rõ đạo lý, cho nên không bằng

không nói.



Lâm Ngọc Trân không thuận theo không buông tha, lại

nhắc tới vài câu, thấy Lâm Cẩn Dung, Lục Giam không đáp lời, dần dần cũng sẽ

không có tâm tư, chỉ lửa giận đầy bụng, thật sự khó chịu, thở phì phì đứng dậy

đi vào bên trong.



Lục Giam liền đứng dậy ra bên ngoài, Lâm Cẩn Dung cũng

theo sau, mới đi một bước, đã bị Lục Vân kéo lấy, cầm tay áo nàng thấp giọng

cầu xin: “Tẩu tử, còn thỉnh tỷ khuyên nhủ ca ca. Mẫu thân nàng gần đây tính

tình càng ngày càng cổ quái. Chuyện ngày hôm nay, nàng bị hạ xuống một bậc,

nàng khẳng định đã có ý tưởng, chỉ có nữ tử chúng ta sẽ phải chịu ủy khuất

thôi.”



Lâm Cẩn Dung gật gật đầu: “Ta sẽ khuyên ca ca muội.”



Lục Vân liền hướng nàng cảm tạ còn thi lễ thật sâu:

“Tẩu tử, ngày sau đều phải nhờ cậy cầu xin tỷ nhiều hơn.”



Lâm Cẩn Dung cười, xoay người rời đi. Ra cửa viện, chỉ

thấy Lục Giam đứng yên ở đó, nghe thấy tiếng bước chân của nàng, liền quay

người lại hướng nàng nhẹ nhàng cười: “Đi thôi.” Lâm Cẩn Dung đảo mắt nhìn quanh

trái phải, không thấy Phương Trúc, ngay sau đó, chỉ thấy Phương Trúc vội vàng chạy

ra từ phía sau nàng, cười làm lành nói: “Vừa rồi bị Phương ma ma kéo lại hỗ trợ

xâu kim, nghĩ rằng Nhị gia và thiếu phu nhân khéo đi rồi cũng không biết.”