Thế Hôn

Chương 202 : Không cùng

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Ánh mắt Lục lão ông chậm rãi dọc theo mọi người quét

một vòng, ngay cả thần sắc nhỏ nhặt nhất của mỗi người đều không buông tha,

cuối cùng dừng lại ở Tống thị, cũng không cùng Lục Giam, Lâm Cẩn Dung vào sau

giải thích cái gì, gọn gàng dứt khoát nói: “Chuyện này không nhẹ cũng không

nặng, nói nhẹ, là người phía dưới dùng mánh lới làm sai việc; Nói nghiêm trọng,

chính là con không có chức trách quản gia cho tốt.”



“Công công phê bình phải, đều là lỗi của nhi tức, nhi

tức cô phụ sự phó thác của người.” Tống thị biết vâng lời, trong lòng bất ổn,

nàng có loại dự cảm rất xấu. Lão thái thái lúc trước từ chối vì thân thể không

thoải mái không chịu gặp các nàng, nàng đã mất hơn một ngày mới được đi vào

Vinh Cảnh cư này.



Nàng vốn tưởng rằng, lão thái thái khẳng định là mất

hứng, nhưng chung quy không phải nhiều chuyện, cũng không nháo lớn, nàng nhiều

năm qua không có công lao cũng có vất vả, năm đó lão thái thái bệnh nặng, nàng

ở trước tháp cực nhọc cả ngày cả đêm chăm sóc, lau rửa đổ nước tiểu đều là tự

tay làm lấy, lão thái thái nhớ ân tình của nàng. Nàng chủ động nhận sai, lão

thái thái đáng nhẽ cứ theo lẽ thường, mắt nhắm mắt mở cho qua, nhiều nhất chỉ

là ở sau lưng thảo luận nàng vài câu, dù sao hai lão cũng không hy vọng Đại

phòng và Tam phòng sẽ ầm ỹ. Chỉ cần lão thái thái buông tha việc này, lão thái

gia sẽ không thể không nể mặt thê tử, chuyện này cứ thế trôi qua.



Ai ngờ, mới nói đến một nửa, lão thái gia thế nhưng từ

buồng trong đi ra, bất động thanh sắc muốn giải quyết chuyện này. Lâm Ngọc Trân

lại mới biết được nàng qua Vinh Cảnh cư, liền nhanh chạy đến, không thuận theo

không buông tha, nháo loạn không ngớt. Đồ thị sợ nàng sau lưng bán đứng mình,

cũng nhanh chóng tới canh giữ ở một bên. Đây cũng đành thôi, là điều nàng đã dự

kiến, nhưng ngoài sở liệu là, lão thái gia nghe xong nàng nhận sai, từ đầu tới

cuối không nói một lời, cũng không ngăn cản Lâm Ngọc Trân.



Khi đó nàng có chút hối hận. Tuy là bị Phạm Bao ra mặt

đuổi người đi, lại bị Lâm Cẩn Dung bức bách trước mặt mọi người nói tới việc

đó, không thể không đến đây một chuyến, nhưng nếu nàng giả câm vờ điếc, trực

tiếp đem sự tình kia đổ lên đầu người bị đuổi đi, mà không phải giống như tư

thái bây giờ không thể phủi sạch quan hệ, như vậy nhiều nhất cũng chỉ khó coi

một chút mà thôi. Cứng rắn chống đỡ qua mấy ngày, đợi đến khi có sự tình khác

xảy ra, tất nhiên chuyện này sẽ được áp chế, ai sẽ còn nhớ kỹ đây, đáng tiếc sự

tình đến hiện tại, thật sự là không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng ứng

phó.


ai làm chủ? Là bà tức các con sao?” Hắn vỗ mạnh cái bàn, thanh âm càng thêm cao

vút: “Nhà này là của ai!Là của ta! Ta nói thế nào là thế ấy!”



Lần này, mọi người sợ tới mức run rẩy.



Lã thị vào cửa đã nhiều năm, cũng chưa bao giờ từng

thấy hắn phát hỏa như thế, nhất thời bị dọa sợ hãi quá mức, toàn thân run rẩy,

một tiếng khóc tắc tại trong cổ họng, hít thở không thông, càng không ngừng

nấc, hai hài tử sợ tới mức càng thêm khóc lớn.



Lục lão phu nhân thản nhiên liếc Sa ma ma một cái, Sa

ma ma liền đi tới trước mặt hai nhũ mẫu, cho mỗi người một bạt tai, quát lớn

nói: “Ngay cả tiểu thiếu gia cũng trông chừng không tốt, dùng các ngươi vào

việc gì đây?”



Hai người kia sợ tới mức tè ra quần, nhanh tiến lên,

mỗi người kéo một hài tử, kéo qua một bên dỗ dành. Lã thị thấy thế, nhi tử

không bị đánh, khí cũng thông thuận, chỉ quỳ rạp trên đất, yên lặng rơi lệ.



Xem ra hôm nay chắc chắn sẽ nhằm vào đầu Nhị phòng,

không phục không được. Tống thị nghĩ nghĩ, liền muốn tiến đến đi theo quỳ xuống

thay Lã thị cầu tình, Lục Luân đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lục lão ông

quỳ xuống, thấp giọng nói: “Thỉnh tổ phụ bớt giận, Đại tẩu con sẽ không nói,

nàng đã hiểu được sai lầm rồi, còn thỉnh tổ phụ nể mặt Nguyên Lang cùng Hạo

Lang, tha cho nàng lần này.”



Hắn đi đầu, những người còn lại chờ vậy mới đi theo

tiến lên khuyên giải.



Lục lão ông lúc này mới khụ một tiếng, đứng dậy nói:

“Được rồi, đều đứng lên đi. Sự tình trước kia sẽ bỏ qua, sau này cẩn thận một

chút cho ta. Các con đều phải nhớ kỹ một câu, một cây làm chẳng nên non.”



Tống thị nhịn nhẫn, thấp giọng nói: “Công công, thừa

dịp mọi người đều ở đây, không bằng thay người quản gia sự cho chúng ta đi? Nhi

tức năng lực hữu hạn, sợ là làm không tốt.”