Thế Hôn

Chương 208 : Suy nghĩ sâu xa

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Cẩn Dung gần đây mỗi ngày đã có thêm một việc để

làm, nàng sai dỡ bỏ dây leo trên đầu tường phía đông, sau khi hỏi qua Lục lão

ông, thì trồng hoa cúc lên đó. Nàng mặc dù không thể giống như Lục lão ông khéo

tay có thể kết thành lầu hoa, nhưng cũng biết vài cách trang trí. Hiện nay chưa

thấy gì, chỉ chờ thu đến hoa trong bồn hé nụ thì xem thế nào. Vì thế trừ bỏ

việc thường trực hàng ngày, nàng còn phải tuần tra vườn hoa, chăm sóc mấy bồn

hoa cúc này.



Lục Giam đối với vườn hoa này của nàng không thực sự

cảm thấy hứng thú, nhưng thời điểm có tâm sự cũng nguyện ý đến vườn hoa giúp đỡ

nàng. Hai chủ tử đều yêu thích nơi này, vì thế vườn hoa này là nơi gần thư

phòng và phòng ngủ nhất trong viện.



Giờ phút này Lâm Cẩn Dung theo thói quen đi dạo trong

vườn hoa sau khi dùng xong cơm chiều để tiêu thực. Mỗi một ngày, nàng thích

nhất chính là lúc này — thời tiết ôn hoà, ánh sáng không mạnh không yếu, nhìn

vườn hoa càng ngày càng khỏe mạnh trưởng thành, phiến lá lớn dần xanh mướt, tâm

tình của nàng rất tốt, ngay cả gió đêm khẽ thổi trên mặt trên người đều cảm

thấy thoải mái ít khi được hưởng thụ.



Thời điểm Mạnh ma ma đi tới cạnh cửa sân, vừa vặn nhìn

thấy nàng xoay người hái một phiến lá khô vàng xuống. Mạnh ma ma liền khoa

trương gọi một tiếng: “Ai nha, thiếu phu nhân, sao người lại tự mình động thủ

làm loại chuyện này đây? Để lão nô làm là được rồi.” Lời còn chưa dứt, thân

mình mập mạp tròn xoe ngay lập tức chuyển qua trước mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa

tươi cười, tiếp nhận lá cây trong tay Lâm Cẩn Dung, sau đó cố gắng mở to đôi

mắt bé tí bị thịt béo trên mặt che khuất, băn khoăn nhìn chung quanh, hy vọng

có thể tìm thấy trong vườn hoa một cây cỏ dại hay là một tảng đá dư thừa. Tiếc

rằng vườn hoa này quá nhỏ, lại ngày ngày được người trông chừng chăm sóc, thật

sự là khó có cơ hội để nàng ta biểu hiện.



Lục Giam ở trong thư phòng đọc sách, cũng bị một tiếng

gọi này kinh động, không khỏi nhíu mày nhìn ra cửa sổ, thấy là Mạnh ma ma, liền

ngồi lại vào ghế.



Lâm Cẩn Dung bị Mạnh ma ma hù giật mình, lập tức phản

ứng lại, nhịn không được nở nụ cười: “Mạnh ma ma làm cái gì vậy?”



“Thiếu phu nhân thật sự là lịch sự tao nhã nhất thiên

hạ.” Mạnh ma ma từ trước tới nay đều là người linh hoạt khéo léo, thấy vườn hoa

quá mức sạch sẽ liền buông tha hành động lấy lòng, mỉm cười tiếp nhận sọt trúc

trong tay tiểu nha hoàn, hai tay dâng lên cho Lâm Cẩn Dung xem: “Thiếu phu

nhân, đây là anh đào trồng trong vườn lão nô, buổi chiều nhi tức và chất nữ của
Lâm Cẩn Dung không nghĩ đến hắn đối với việc vặt này

cảm thấy hứng thú, nhân tiện nói: “Không ảnh hưởng chàng đọc sách sao? Đã nhiều

ngày qua chàng vội vàng đốc thúc chế tạo máy cày, sợ là đã bỏ lỡ việc ôn tập?”



Lục Giam nói: “Trong lòng ta đều biết cân nhắc.”



Anh Đào tiến vào, nói: “Hôm nay chạng vạng tổng cộng

cầm bốn sọt anh đào vào các phòng viện, Nhị phu nhân có hai sọt, Đại phu nhân

một sọt, chúng ta một sọt. Ở trong phòng Nhị phu nhân ngồi lại ước chừng thời

gian uống một chén trà nhỏ, không biết nói cái gì, cũng không thấy cầm thứ gì

ra; Dập đầu thật mạnh trước Đại phu nhân, được thưởng một hộp kẹo.”



Nhìn như tất cả mọi người đều được quà, phi thường chu

đáo, nhưng đối với người Tam phòng, Đồ thị được đưa tới đầu tiên, hơn nữa sau

đó, thủ hạ của Mạnh ma ma cơ hồ đều chạy đến chỗ Đồ thị một chuyến. Hơn nữa đã

nhiều ngày nay trong hạ nhân có đồn đãi mơ hồ, Lâm Cẩn Dung đại khái đã có thể

suy đoán — nếu nói lúc trước Đồ thị mới chỉ hy vọng có thể được quản lý khố

phòng, trải qua hành động cùng ám chỉ của Mạnh ma ma, Đồ thị nhất định vô cùng

tin tưởng chức vị này sẽ thuộc về nàng, nếu đột nhiên xuất hiện biến cố, đó

chính là âm mưu quỷ kế không thể tha thứ.



Như vậy hôm nay Mạnh ma ma lại đi dạo một vòng này,

bên ngoài nhìn như để cân bằng, ai cũng không muốn đắc tội; ngầm coi như là lấy

lòng nàng cùng Lâm Ngọc Trân, vì tương lai nhân sự thay đổi mà chuẩn bị; Nhưng

trên thực tế là vì mục đích khiến hy vọng của Đồ thị bị tan biến, có thể mạnh

mẽ kích thích Đồ thị, làm cho Đồ thị thẹn quá hóa giận oán hận mình, đồng thời

cũng che giấu hành động thật sự của Mạnh ma ma. Không phải là đưa anh đào thôi

sao? Người người đều được tặng a, Tam phu nhân muốn hiểu lầm, hay trách cứ ai

đây? Về phần mấy thủ hạ kia, kết quả như thế nào cũng không được Tống thị cùng

Mạnh ma ma để ở trong lòng. Điều các nàng muốn, là nàng cùng Đồ thị vĩnh viễn

cũng không hóa giải được khúc mắc cùng cừu hận.



Lâm Cẩn Dung không khỏi khe khẽ thở dài, bởi vì phản

ứng của nàng không giống với kiếp trước, có rất nhiều chuyện nhỏ đã hoàn toàn

khác biệt, mà ở kiếp trước rất nhiều việc nàng không thể nghiệm chứng, nhưng

giờ phút này nàng rành mạch nhìn thấu chuyện này. Nàng không biết Nhị phòng ở

kiếp trước của nàng sắm vai loại nhân vật nào, làm đến trình độ nào, nhưng

trước mắt các nàng có tâm chuẩn bị kỹ càng, ngồi xem náo nhiệt.



Nàng quay đầu nhìn Lục Giam, chuyện này đầu đuôi ra

sao hắn đều biết, giờ phút này hắn nghĩ như thế nào? Có thấy rõ ràng hay không?