Thế Hôn

Chương 209 : Phân tán

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Cẩn Dung đợi trong chốc lát, không thấy hắn mở

miệng, đành phải nói: “Chàng đối với chuyện này có ý kiến gì không? Nàng ta đi

một lượt từ trên xuống dưới, không có khả năng chỉ là vì đưa anh đào, để cả nhà

cao thấp đều nói anh đào của nàng ăn ngon đi?”



Lục Giam cũng không nhiều lời, chỉ vẫy tay bảo Anh Đào

lui xuống.



Lục Giam đáp phi sở vấn (hỏi một đằng nói một

nẻo): “Đã nhiều ngày ta không đi ra ngoài. Nàng vô sự cũng

đừng đến chỗ khác làm gì.” Dựa bàn viết một phong thư giao cho Lâm Cẩn Dung:

“Sai người đưa cho Ngô Tương, phó thác hắn thay ta trông chừng máy cày và máy

gieo.”



Lâm Cẩn Dung liền ra cửa, gọi Đậu Nhi tới: “Ngươi cầm

phong thư này ra ngoài, bảo Trường Thọ đưa cho Ngô gia Nhị gia.”



Lục Vân thướt thướt tha tha đi vào, quét mắt nhìn thư

trong tay Đậu Nhi một cái, lại cười nói: “Tẩu tử, ca ca có ở đây không?”



Lâm Cẩn Dung chỉ về phía thư phòng: “Đang ở bên

trong.”



Lục Vân liền đè thấp thanh âm: “Tẩu có việc gì không,

chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút?”



Lâm Cẩn Dung quay vào nói vài câu, chỉ thấy Lục Giam

mở cửa đi ra, cười nói: “A Vân đến đây a, tiến vào ngồi đi.” Lại cùng Lâm Cẩn

Dung thương lượng: “A Dung phiền nàng pha trà cho chúng ta được không?”



Lục Vân không thể không nghe theo, đành phải vào thư

phòng. Lâm Cẩn Dung liền sai người đem trà cụ tới, lấy trà Vân Long được phân,

cười nói: “Nước không tốt, làm sao bây giờ?”



Lục Vân vội phân phó Giản Nhi: “Đem ống nước năm ngoái

ta lấy từ tuyết đọng trên cành mai tới đây.” Lập tức quay đầu cười nhìn Lục

Giam: “Ca tẩu thật sự là cầm sắt cùng minh.”



Lục Giam rũ mắt xuống mỉm cười.



Không bao lâu, nước tuyết được đưa đến, Lâm Cẩn Dung

mới động thủ, Lục Vân liền thân ái nóng bỏng lại gần: “Ta đến giúp tẩu tử.” Lại

ôn hòa cười: “Ca ca thật có phúc khí, có hai người chúng ta cùng pha trà cho

huynh uống.”



Lục Giam cười nói: “Qua hai ngày nữa sẽ bớt bận, ta

tính mang tẩu tử muội ra ngoài xem náo nhiệt, A Vân có rảnh không?”




Lục Kiến Trung mặc mặc, ngược lại lại nói: “Sổ sách

đều ở trong này, phụ thân có muốn tìm người đến kiểm tra một chút hay không?”



“Không cần, Nhị tức đương gia quản sự nhiều năm, chẳng

lẽ ngay cả điểm ấy cũng không tính toán rõ ràng hay sao? Kia cũng khiến người

ta thất vọng rồi.” Lục lão ông nhẹ nhàng đẩy sổ sách, sổ sách “rầm” một tiếng

từ bàn gỗ tử đàn xô lệch, trầm trọng rơi xuống đất.



Lục Kiến Trung trong lòng nhất thời treo ở không

trung, nửa vời, khổ sở không thôi. Không muốn kiểm tra, tỏ vẻ tin tưởng, hắn

hẳn là cảm thấy cao hứng, lão gia tử đối với Nhị phòng vẫn yêu thương, nguyện ý

để lối thoát, nhưng lời này, động tác này, lại làm như định liệu trước, chỉ không

kiên nhẫn cùng bọn họ so đo mà thôi. Hắn cười gượng một tiếng, đứng dậy, cố sức

ngồi xổm xuống, thu dọn chồng sổ sách.



Lục lão ông nhìn một lát, rốt cục nói: “Thời tiết ẩm

ướt này lại bị đau đầu gối sao?”



Lục Kiến Trung ngẩng đầu, nhìn Lục lão ông ngốc ngốc

cười: “Không có gì, chỉ là mấy ngày nay đi lại nhiều nơi, thuốc dán lại dùng

hết rồi.” Hắn liền ngồi xuống, đem ống quần xắn lên, lộ ra đầu gối cho Lục lão

ông xem: “Mới dùng thuốc dán, lúc này dược lực phát tác nên nóng trong, qua hai

ngày nữa thì tốt rồi.”



Lục lão ông khe khẽ thở dài: “Đừng dọn nữa, trở về

nghỉ ngơi đi, nhiều ngày tới cũng đừng ra ngoài, ở nhà bảo dưỡng thân thể.”



Lục Kiến Trung không chịu, hắn kiên trì thu dọn cho

xong, chỉnh tề để qua một bên, mới cười nói: “Cho dù hiện tại phụ thân không

xem, thời điểm cần tính toán sẽ muốn xem.”



Thấy Lục lão ông không nói lời nào, hắn liền thức thời

đứng dậy cáo từ: “Phụ thân sớm đi nghỉ ngơi, con đi về trước.”



Lục lão ông không giữ hắn ở lại, đợi hắn đi tới cửa,

mới nói: “Ngày mai cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, đem hàng nên giao thì giao ra.

Còn có, qua tháng này, ta tính đem Tam Lang, Ngũ lang, Lục lang đưa đến Thái

Minh phủ đọc sách. Mấy ngày nay, để huynh đệ bọn họ thường xuyên ở chung một

chỗ mới có thể vun đắp tình cảm, tương lai Nhị lang có tiền đồ, sẽ không quên

mấy đường huynh đệ. Con nhớ dặn bọn họ.”



“Vâng, để phụ thân làm chủ.” Lục Kiến Trung cúi mắt

thật cẩn thận lui ra ngoài.



Lục lão ông tùy tay cầm lấy một quyển sổ sách, tùy ý

lật hai ba tờ, rồi ném sang một bên.