Thế Hôn
Chương 210 : Kim khẩu
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Đồ thị cảm thấy, một ngày này đại khái là ngày hãnh
diện nhất kể từ sau khi sinh hạ Lục Giam. Mới chỉ sáng sớm, cũng đã có người
đến báo tin với nàng cho biết hôm nay giờ ngọ cả nhà sẽ dùng cơm trưa, sau đó
Nhị phòng sẽ đem sổ sách giao ra, lão gia tử sẽ phân công một lần nữa.
Nàng vốn đã ăn mặc rất đẹp, nhưng một lát sau lại thấy
quần áo sắc nhạt trên người kia không đủ phụ trợ sắc dung khí chất của nàng. Vì
thế nàng sai người lấy bộ vải sam mới may màu đỏ hạnh kia ra, ủ cho thơm, đến
khi mặc vào, nàng lại thấy gây chú ý quá mức, dễ dàng khiến người ta nhận ra
nàng khiếp đảm. Liền cởi bỏ, ở hòm xiểng tìm hồi lâu, rốt cục chọn một kiện vải
sắc lam nửa mới nửa cũ ra. Mở hộp trang sức, nàng đau xót phát hiện bản thân
thế nhưng không có một trang sức nào có thể phụ trợ với trường hợp quý trọng
ngày hôm nay.
Vì thế nàng rầu rĩ không vui ngồi xuống trước bàn
trang điểm, nặng nề mà thở dài.
Lục Tam lão gia mặc đạo bào màu xanh nhạt, chuyển mình
trên tháp đọc sách, nghe thấy nàng thở dài, không khỏi cẩn thận hỏi nàng: “Nàng
lại làm sao vậy?” Hắn đối với thê tử thập phần trầm trọng áy náy, áy náy này là
vì hắn có một phụ thân lợi hại cùng hai huynh trưởng vĩ đại phụ trợ, cho hắn
biết bản thân thực vô dụng, đầu tiên là tự ti, sau đó từ lúc Lục Giam bị cướp
đi, dần dần biến thành áy náy. Càng lớn tuổi, nhiều việc không được như ý,
nhiều việc bất lực, cảm giác áy náy này liền hóa thành sự nhân nhượng đối với
thê nhi.
Đồ thị quay đầu bất mãn nhìn hắn: “Ta hôm nay không
thể keo kiệt, vậy mà không có trang sức nào phù hợp.”
Lục Tam lão gia cảm thấy những lời này giống như đang
chất vấn hắn, khảo vấn hắn làm trượng phu vô năng, không đủ chu cấp cho thê tử,
vì vậy mắt kém dò xét khẽ nheo lại nhìn qua, lúc Đồ thị giơ lên cho hắn xem đồ
trong hộp, liền cố gắng khiến thanh âm của mình có vẻ vui một chút: “Ta thấy
cũng rất được mà, kim quang lòe lòe, đầy tràn trong hộp, bộ dạng nàng vốn đẹp,
tùy ý chọn hai thứ là đủ rồi. Là nhìn người, chứ không phải nhìn trang sức.”
Đồ thị cảm thấy mình không còn cách nào khác cùng hắn
giải thích, dù có là mĩ nhân, mặc áo rách vào cũng chỉ là kẻ ăn mày. Vì thế
nàng nặng nề quăng hộp lên bàn trang điểm.
Theo tiếng vang này, trái tim của Lục Tam lão gia cũng
Con làm ra máy cày và máy gieo kia, ít nhất đã giúp chúng ta tiết kiệm một phần
tư nhân lực vật lực!” Lại chỉ vào Lục Kinh cùng Lục Luân: “Ta bình thường đã
nói với các con, các con còn không phục, nên học tập Nhị ca các con, có năng
lực đọc sách, khảo thí công danh, có năng lực làm việc khác, còn có nhân tâm.”
Lục Giam trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng thản nhiên,
khiêm cung thi lễ: “Nhị thúc phụ khen quá lời rồi, chất nhi thật không dám
nhận. Nói về làm ăn, ta dù thế nào cũng không thể so sánh với Đại ca, ta còn
nên học hỏi Đại ca mới phải.”
Lục Thiệu vẫn ôm tiểu nhi tử đùa vui nghe vậy, ngẩng
đầu nhìn hắn hòa khí cười, vươn một bàn tay vỗ vỗ đầu vai hắn, sang sảng nói:
“Nhị đệ không cần khiêm tốn. Ca ca không có tiền đồ, ngày sau còn nhiều việc
cần nhờ đệ.” Lục Thiệu so với Lục Giam lớn hơn năm sáu tuổi, dáng người trung
bình, bộ dạng càng giống Tống thị, mặt tròn mắt to, trong vẻ thật thà mang theo
điểm khôn khéo, trong vẻ khôn khéo lại mang theo chút ôn hòa. Thực dễ dàng làm
cho người ta buông lỏng phòng bị.
“Đều là con cháu Lục gia, chỉ cần các con đoàn kết,
làm sao lo mọi người không có ngày lành?” Lục lão ông và Lục Thiện vẻ mặt không
được tự nhiên bước vào, phía sau hai ma ma còn nâng một cái rương nặng.
Trừ bỏ Nguyên Lang và Hạo Lang chỉ lo vui vẻ ngoạn
nháo, Lục Thiện không được tự nhiên ra, ánh mắt mọi người đều dừng lại cái
rương kia, bên trong có gì không cần nói cũng biết, tất nhiên là sổ sách.
Vì thế dù phòng bếp bỏ ra nhiều công phu tỉ mỉ chuẩn
bị, bữa cơm đoàn tụ vẫn trở nên thật vô vị. Kỳ thật mọi người đều hy vọng không
cần ăn bữa cơm này, nói rõ luôn ra, nhưng phong cách của Lục lão ông từ trước
đến nay đều như thế, chuyện gì lớn lao, cũng phải chờ ăn xong rồi mới nói sau.
Dùng cách nói của hắn, cho dù tức giận, trong bụng phải có đồ ăn, mới có sức lực
để tức giận.
Khó khăn thu dọn bàn ăn, phân biệt thứ tự lớn nhỏ ngồi
xuống xong, Lục lão ông cuối cùng mở kim khẩu: “Nhân tình lui tới, để trưởng
tức cùng Nhị tức quản lý, Nhị tức làm đương gia nhiều năm, việc mua sắm vẫn nên
để nàng quản, Đại tôn tức quản phòng bếp đã lâu, không xảy ra sai lầm gì, không
cần thay đổi. Tam tức mới bắt tay vào việc, trước hết nên bắt đầu từ phòng thêu
thùa, để Nhị tôn tức quản khố phòng……”