Thế Hôn

Chương 211 : Ngất

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Ngọc Trân không nghĩ tới nàng cũng có phân công,

tuy nói do thân phận của nàng, trong nhà rất nhiều thời điểm đều là nàng ra mặt

cùng nhóm quan phu nhân giao tiếp, nhưng chuẩn bị lễ vật gì, nên đi như thế

nào, ngày xưa đều là Tống thị lo liệu, hiện tại thì nàng cũng được làm chủ. Vì

thế phẫn uất bất bình trong lòng tuy rằng không thể hoàn toàn bình phục, nhưng

cũng phai nhạt hơn nhiều.



Tống thị cùng Lã thị đều đã sớm tính toán qua, cho nên

các nàng đối với kết quả này cũng không có vẻ mặt gì ngoài ý muốn, bình tâm

tĩnh khí tiếp nhận.



Lâm Cẩn Dung lại càng không cần nói tới, nàng hoàn

toàn không quan tâm mình sẽ được phân công làm gì, hiện tại nàng chỉ chú ý tới

một người, hoặc là nói, đa số người trong phòng này đều đang chú ý tới người

này – chính là Đồ thị vừa rồi cao hứng phấn chấn, giống như được sống lại một

lần nữa vậy.



Đồ thị ngồi ở chỗ kia, mặt nóng bừng xấu hổ, tâm lại

lạnh lẽo vô cùng. Mắt nàng đờ dại nhìn Lục lão ông, như không thể tin được,

lòng chua xót khó nhịn nhìn về phía Lục Giam, kế tiếp lại nhìn Lâm Cẩn Dung,

trong mắt tràn ngập phẫn nộ cừu hận cùng một ý tứ không thể nói rõ.



Lâm Cẩn Dung thực rõ ràng nhìn thấy, đôi môi thoa son

đỏ của Đồ thị kịch liệt run rẩy, một đôi tay liều mạng vò chặt làn váy đến mức

nhăn nhúm, bị vén cao lên, thậm chí để lộ ra hài thêu mới sắc đỏ thẫm lúc nào

không biết. Đồ thị đang cố gắng khống chế, nàng biết nàng không thể phát tác

tại đương trường, không thể tỏ vẻ bất mãn cùng thương tâm lúc này, ngay cả nếu

nàng không chịu phục, tức giận, khuất nhục, lại thương tâm, nàng cũng không thể

bộc lộ ra, bởi vì người nàng sẽ phải đối mặt là Lục lão ông, mà không phải là

những người khác.



Bình thường vừa xảy ra chuyện là nước mắt ngắn nước

mắt dài, lúc này lại khác thường không hề chảy một giọt lệ. Nhưng nàng tuyệt

đối càng thương tâm, càng phẫn uất hơn ngày thường, cảm xúc này có thể so sánh

với lúc Lục Giam bị cướp đi kia. Nàng thậm chí còn không dám hồi tưởng biểu

hiện hôm qua của mình trước mặt đám người Mạnh ma ma, lại càng không dám hồi
Đồ thị bỗng nhiên “Oa” một tiếng khóc lên, tát một cái

vào mặt Phương Trúc, bi phẫn nói: “Chủ tớ các ngươi sao có thể bắt nạt ta như

vậy? Ta tốt xấu cũng là trường bối của ngươi, cũng là phu nhân được cưới hỏi

đàng hoàng. Tức chết ta mà.” Không đợi mọi người phản ứng kịp, nàng liền đâm

đầu hướng về phía Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung theo bản năng né tránh, Đồ thị

liền ngã xuống đất, Huệ ma ma lớn tiếng hét ầm lên: “Phu nhân, phu nhân, người

làm sao vậy?! Cứu mạng a! Tai nạn chết người.”



Trong Vinh Cảnh cư, Lâm Ngọc Trân thấy Đồ thị sảng

khoái đáp ứng đến phòng thêu thùa như vậy, không gây náo loạn để nàng nhìn mà

chê cười, cảm thấy không thú vị, liền đưa tay cầm quạt lụa hoa văn hoa cỏ muông

điểu che miệng, ách xì 1 cái, lười biếng nói: “Bà bà, người nghỉ ngơi đi, chúng

ta trở về.” Lục lão phu nhân đáp ứng, những người còn lại cũng theo đứng dậy,

hành lễ cáo từ. Vừa mới xoay người, chợt nghe thấy thanh âm sợ hãi bên ngoài:

“Thật mà, Tam phu nhân chết ngất rồi.” Vì thế tất cả mọi người cả kinh hai mặt

nhìn nhau, Lục Giam phản ứng đầu tiên, đợi đến thời điểm Lục lão phu nhân lên

tiếng, hắn đã chạy ra ngoài. Lục Tam lão gia cũng chạy nhanh theo sau. Lâm Ngọc

Trân cùng Lục Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, tiến lên giúp đỡ Lục lão phu nhân

chậm rãi đi ra ngoài.



Lâm Cẩn Dung trầm mặc nhìn Huệ ma ma khóc rối tinh rối

mù và Đồ thị đang nằm trong lòng Huệ ma ma. Nàng không nóng nảy, cũng không sợ

hãi, nàng chính là chờ xem chuyện này sẽ được giải quyết thế nào. Sa ma ma vừa

khó xử, lại cảm thán: “Làm cái gì vậy a? Nhị thiếu phu nhân, vừa rồi là chuyện

gì xảy ra vậy?”



Phương Trúc đã sớm tự quỳ xuống, trong mắt tràn đầy

kinh hoảng: “Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nhìn thấy Tam phu nhân dắt tay Nhị

thiếu phu nhân……” “Ngươi còn dám nói bừa!” Huệ ma ma lớn tiếng quát lớn: “Có

phải ngươi nói lời đại bất kính nào đó không? Bằng không phu nhân sao lại đánh

ngươi?”



“Đều câm miệng!” Lục Giam bước nhanh đi tới, mặt âm

trầm, đảo qua trên mặt mọi người, cuối cùng dừng lại ở Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn

Dung không sầu không vui, yên lặng nhìn hắn, không nói một lời.