Thế Hôn
Chương 213 : Hồ đồ
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung trở về phòng, mấy người Lệ Chi đã biết
chuyện xảy ra vừa rồi, không khỏi sầu lo vây quanh, nhưng cũng không dám đuổi
theo nàng hỏi, chỉ sợ nàng tức giận phiền chán, đành yên lặng trong chốc lát
rồi rót chén nước, trong chốc lát lại quạt mát.
Quế ma ma buồn bã bưng bát canh đậu xanh lên: “Thiếu
phu nhân, uống bát canh giải nhiệt đi.”
Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, cũng không uống, chỉ tùy tay
đặt lên kỷ trà ở một bên. Quế ma ma thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, bằng
không, để lão nô trở về một chuyến?”
Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên hỏi: “Ngươi trở về làm cái
gì?”
Quế ma ma nhỏ giọng nói: “Lão nô đi tìm phu nhân. Giữa
ban ngày ban mặt, vậy mà lại vu oan hãm hại, thật sự là quá đáng.”
Lâm Cẩn Dung liền hỏi nàng: “Vậy ngươi tìm được phu
nhân sẽ nói thế nào? Bảo phu nhân làm sao bây giờ?”
Quế ma ma bị nàng hỏi, ngừng một lúc mới nói: “Để phu
nhân nói với Nhị gia là người bị oan uổng. Nhị gia từ trước đến nay vẫn tôn
trọng phu nhân, không thể không tin phu nhân. Mặc dù người có gì không phải,
Nhị gia nể mặt phu nhân cũng sẽ không so đo với người.”
Lâm Cẩn Dung không khỏi nở nụ cười: “Được rồi, việc
này cứ để yên đấy, ma ma không cần quan tâm. Ngươi quản cũng không được, nếu
ngươi thật sự đi một chuyến này, vậy mới khiến ta thêm phiền.”
Quế mẹ im lặng ngồi trong chốc lát, cúi bả vai đi ra
ngoài.
Lâm Cẩn Dung tùy tay cầm một quyển sổ sách lên, nhìn
hai trang, cảm thấy có chút phiền chán, liền bỏ xuống. Đậu Nhi vén mành lên, ló
đầu vào, thật cẩn thận nói: “Thiếu phu nhân, người ở chỗ lão thái thái tới,
thỉnh người qua đó.”
Đây là muốn hỏi cho rõ, không có khả năng Lục Giam nói
là bị cảm nắng, mọi người thật sự cho là bị cảm nắng được. Mặc dù là lúc ấy lấp
liếm cho qua, sau đó cũng phải tìm hiểu rõ ràng. Lâm Cẩn Dung đứng dậy, sửa
sang lại quần áo búi tóc, bảo Quế Viên cùng Anh Đào đi cùng.
Lệ Chi thấy thế, cũng thu dọn một phen, muốn đi theo
nàng: “Thiếu phu nhân, nô tỳ đi cùng người.”
Mỗi khi có thời điểm gian nan, Lệ Chi đều nguyện ý đi
theo phía sau nàng, Lâm Cẩn Dung thực cảm động: “Không, ngươi ở tại chỗ này,
nếu Nhị gia trở về…” Nàng chỉ chỉ bóng dáng của Quế ma ma, cười nói: “Cũng chỉ
có ngươi mới có thể ứng phó được.”
Lâm Cẩn Dung tiếp lời nàng: “Đúng, nên nghỉ ngơi một
chút a, ta tính sau đó sẽ đưa thuốc bổ tới.”
“A Dung thật sự là chu đáo săn sóc.” Tống thị không
nói gì thêm, ngược lại nói: “Canh giờ không còn sớm, còn rất nhiều việc, chỉ sợ
ngày mai cũng chưa giao xong, cần phải bắt tay vào thôi.”
Đậu Nhi trở về phòng, Lệ Chi vội đón nhận hỏi: “Thế
nào?”
Đậu Nhi nhỏ giọng cười nói: “Nhị phu nhân thúc giục,
thiếu phu nhân và Sa ma ma cùng đi đến khố phòng. Nô tỳ thấy nàng cùng Sa ma ma
nói chuyện vui vẻ, nên chứng tỏ lão thái thái không làm khó nàng, tỷ tỷ cũng
đừng lo lắng, thiếu phu nhân không có việc gì.”
Lệ Chi liếc mành cửa một cái, làm thủ thế chớ có lên
tiếng, đề cao thanh âm nói: “Vậy thiếu phu nhân đã đến khố phòng rồi đúng không?”
Đậu Nhi biết được Lục Giam ở bên trong, cũng đề cao
thanh âm nói: “Đúng, thiếu phu nhân bảo ta nói với tỷ tỷ, bảo tỷ mở hòm khắc
trổ hoa văn phú quý kia, lấy một lọ lê hoa cao đưa cho Phương Trúc tỷ tỷ.”
Lê hoa cao, nói trắng ra là dược để bôi lên vết sưng
đỏ, đúng là đưa cho Phương Trúc bôi mặt. Lệ Chi nghĩ nghĩ, nói: “Muội chờ
chút.” Vì thế xốc mành đi vào, hướng tới Lục Giam đang ngồi ở trên tháp đọc
sách hành lễ nói: “Nhị gia, thiếu phu nhân giờ phút này đã từ Vinh Cảnh cư đi
ra, hướng tới khố phòng bên kia.”
Lục Giam cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đã biết.”
Lệ Chi ngó qua sắc mặt hắn, bưng hòm khắc hoa văn kia
của Lâm Cẩn Dung ra, mở khóa, lấy lê hoa cao, rồi gọi Đậu Nhi tiến vào: “Muội
cầm đưa cho Phương Trúc tỷ tỷ.” Nghĩ nghĩ, lại cầm thêm hai trăm văn tiền và
một túi thêu thanh nhã: “Nói là Nhị gia cùng thiếu phu nhân thưởng cho nàng.”
Đậu Nhi có chút sợ hãi nhìn Lục Giam một cái, thấy Lục
Giam cúi mắt, chỉ nghiêm mặt, cũng không tỏ vẻ phản đối, liền yên tâm lớn mật
tiếp nhận, tự rời đi.
Lệ Chi thu dọn xong, tiến lên giúp Lục Giam thay đổi
chén trà nóng, nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị lui ra ngoài.
Chợt thấy Lục Giam buông sách trong tay xuống, nói:
“Lệ Chi, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Lệ Chi vội đứng lại, quy củ nói: “Thỉnh Nhị gia cứ hỏi.”
Lục Giam do dự một lát mới nói: “Chuyện ngày hôm nay
thiếu phu nhân của các ngươi có nói gì với ngươi không?”