Thế Hôn

Chương 214 : Nước trà

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lệ Chi nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu phu nhân cái gì cũng

chưa nói, chỉ ăn không vô, cũng không ngủ được mà thôi.” Nàng là nô bộc, rất

nhiều lúc không thể nói, nhưng có thể trả lời trong phạm vi nhất định, nàng

tuyệt đối sẽ không giả bộ câm điếc.



Ngón tay thon dài của Lục Giam lướt qua trên gáy sách

một lần rồi lại một lần, ngay tại thời điểm Lệ Chi nghĩ đến hắn vừa muốn hỏi

thêm gì đó, hắn lại hướng nàng khoát tay áo, ý bảo nàng đi ra.



Lệ Chi không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đứng

một lát rồi im lặng lui xuống.



Tới bên ngoài, tìm Quế ma ma, trước cùng Quế ma ma

thương lượng buổi tối nên nấu đồ ăn ngon gì cho Lâm Cẩn Dung, lại gọi Trương ma

ma và hai thô sử nha hoàn quét sân lại đây, bảo các nàng đứng thành một hàng

dưới hành lang, thấp giọng phát biểu: “Không được đi loạn ở bên ngoài, không

được nói lung tung, nếu không tuân thủ quy củ, một khi lắm mồm, ta sẽ bẩm với

thiếu phu nhân đuổi người đó đi.”



Sau khi phân phó xong, Lục Giam từ trong phòng đi ra,

cũng không thèm nhìn tới các nàng, vào thư phòng gắt gao đóng cửa lại. Vì thế

tất cả mọi người nín thở tĩnh khí, không dám phát ra tạp âm dư thừa nào.



……



Từng ấy năm tới nay, Lâm Cẩn Dung lần đầu tiên được

thấy rõ ràng toàn bộ khố phòng của Lục gia. Nói là kho hàng rực rỡ muôn màu,

đầy ắp rộng rãi cũng không đủ để hình dung, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy,

nhưng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc.



Tống thị mang theo vài phần kiêu ngạo, nhất nhất giới

thiệu cho nàng nghe: “Khố phòng có hai chìa khóa, một chìa do con cầm, một chìa

để Mạnh gia cầm, các khố phòng nhỏ bên trọng lại có bốn chìa, trừ con và Mạnh

gia ra, hai chìa khóa khác là các quản sự cầm, thiếu một thứ cũng không được.

Này nọ đều có ghi chép, chiếu theo thứ tự, nơi gửi đi không được dễ dàng thay

đổi, chỉ cần cầm sổ sách, đối chứng một lượt, vừa xem liền hiểu ngay. Mỗi một

quý, các phòng các viện sẽ đổi trang trí, yêu cầu các thứ, đều cầm một vật quý

gì đó đến đổi, nếu tổn hại một kiện nào thì bản thân phải lấy tiền ra bồi

thường. Hàng tháng cùng người phía dưới kiểm toán một lần, mỗi quý kiểm kê một

lần, cứ nửa năm lại phải đem dược liệu, vải vóc tồn đọng dễ dàng bị hỏng hóc

kiểm tra qua, nên xử lý thì phải xử lý, để tránh lãng phí không cần thiết. Về

phần tuần tra khố phòng, phòng cháy phòng trộm, thì xem bản thân con có tiện

không, theo lệ mà nói, bất luận ban ngày hay ban đêm đều phải có người đứng

canh.”




Lâm Cẩn Dung lúc này mới được Lệ Chi, Quế Viên hầu hạ

tháo châu sai, thay đổi sang bộ quần áo mặc trong nhà, rửa mặt mũi, chân tay,

tiếp nhận trà hoa cúc Quế ma ma mang lên, hướng tới thư phòng của Lục Giam.



Mới đến cửa thư phòng, cửa đã mở ra, Lục Giam đứng ở

cửa nhìn nàng, vươn tay tiếp nhận ấm trà trong tay nàng, xoay người im lặng vào

phòng. Lâm Cẩn Dung quay đầu hướng Lệ Chi ra hiệu, rồi theo hắn đi vào. Ánh mắt

đảo qua trên bàn học, liền nhìn thấy bái thiếp đang hé mở, mới viết được một

nửa, liền biết hắn vừa mới tập viết theo mẫu chữ.



Lục Giam cúi mắt, lấy hai chén trà, tráng qua chén một

lần, rồi đổ đầy nước trà, lấy một ly đưa cho Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung tiếp

nhận, ngồi xuống trước bàn trà, cũng không nói gì, nhìn xem hắn muốn nói thế

nào.



Lục Giam uống một hớp trà mới giương mắt nhìn nàng:

“Vừa rồi giao việc thuận lợi không?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Cũng ổn, Mạnh ma ma mang theo một

đám người dù thế nào cũng phải mời ta ăn cơm.”



Lục Giam nói: “Tìm một cơ hội thay đổi người đi, bằng

không khố phòng này nàng quản không xong, chỉ cần lý do đầy đủ, tổ phụ cùng tổ

mẫu cũng sẽ không có ý kiến gì.”



Lâm Cẩn Dung cũng không gạt hắn: “Đúng vậy.”



Lục Giam giải thích: “Trưởng tử của Mạnh ma ma vẫn đi

theo Nhị thúc phụ làm việc bên ngoài, rất được nể trọng. Thứ tử từ nhỏ đã đi

theo Đại đường huynh, không thấy nghe nói có bao nhiêu năng lực, nhưng thường

xuyên được mang theo làm việc. Nếu nàng muốn thu thập nàng ta, phải đắn đo chu

đáo mới có thể thành công chỉ trong một lần.”



Tình huống này Lâm Cẩn Dung đều biết, chỉ nhẹ nhàng

gật đầu. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ chuyên tâm uống trà. Lâm Cẩn Dung

uống từng ngụm nhỏ, Lục Giam uống ngụm to, trong nháy mắt Lục Giam đã uống xong

một chén, vươn tay muốn lấy ấm trà, Lâm Cẩn Dung tay mắt lanh lẹ, thay hắn rót

đầy, Lục Giam chỉ hai hớp đã uống xong, Lâm Cẩn Dung lại thay hắn rót đầy, cứ

thế mãi, Lục Giam bụng đầy nước trà, lại uống không nổi nữa, mắt nhìn sàn nhà

nói: “Nàng có bằng lòng đi theo ta thăm người không?”



Lâm Cẩn Dung chống cằm nói: “Không biết mẫu thân có

qua đó không?”