Thế Hôn

Chương 215 : Thành thật

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Bọn họ là đích tôn, trưởng bối chưa qua đó, hai người

bọn họ đi trước, nhưng lại không cùng trưởng bối thương lượng, đây là không hợp

đạo lý. Cho dù là Lục Giam còn muốn thay nàng cùng Đồ thị cứu vãn quan hệ, hành

vi này nhất định không được lòng mọi người. Lâm Cẩn Dung thấy Lục Giam rũ mắt

không nói, liền thêm một câu: “Đương nhiên, chàng là đương gia, lấy chàng làm

chủ, chàng nói muốn đi, ta sẽ thu xếp.” Hắn muốn đi, nàng liền bồi hắn đi, hậu

quả hắn phải tự mình gánh vác.



Lục Giam rầu rĩ nói: “Tạm thời không đi.”



Lâm Cẩn Dung liền đứng dậy ra bên ngoài: “Ta sai người

lấy chút thuốc bổ đưa qua đó trước.” Không phải đưa cho Đồ thị dùng, là đưa cho

người khác xem. Nàng mới đi đến cạnh cửa, đột nhiên nghe Lục Giam nói: “Tam

thẩm nương ngã khá đau……”



Lâm Cẩn Dung dừng lại quay đầu nhìn hắn. Đau lòng

chăng? Nàng mặc dù không phải cố ý, nhưng cũng tuyệt đối không phải vô tình.

Dựa vào cái gì nàng phải đứng ở đó tùy ý để Đồ thị làm xằng làm bậy? Nếu Đồ thị

nguyện ý ngã, nàng sẽ để cho Đồ thị ngã.



Lục Giam nói: “Nàng có lúc thực hồ đồ, bị người khác

tổn thương cũng không biết……”



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười, không nói lời nào, chỉ nghe

hắn tiếp tục nói.



Lục Giam có chút lo lắng cầm chén trà, nói: “Cứ như

vậy đi.”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc hỏi hắn: “Như thế nào?”



Lục Giam buồn bã trong chốc lát, cúi mắt nói: “Sai

người đưa chút thuốc qua cũng tốt.”



Lâm Cẩn Dung lúc này mới đi ra ngoài, ra lệnh Lệ Chi

mở hòm xiểng, tìm một lọ lê hoa cao và mấy loại để giảm sưng tấy đặt vào trong

một hộp nhỏ khá đẹp, rồi bảo Lệ Chi đưa qua cho Lục Giam xem. Trong chốc lát,

Lệ Chi trở về nói: “Nhị gia nói được rồi.”



Lâm Cẩn Dung nhân tiện nói: “Vậy để Quế ma ma cùng Đậu

Nhi đưa qua đi.”



Lệ Chi kinh ngạc nói: “Để cho nàng đi?” Tính tình Quế

ma ma thế nào? Đậu Nhi lại là người thành thật, làm sao ứng phó nổi?



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Quế ma ma là nhũ mẫu của

ta, cũng là lão ma ma có thể diện nhất, có tuổi nhất trong viện của ta, đến

thăm trưởng bối sinh bệnh, ta không thể đến còn chưa tính, đương nhiên cần phải

phái người có chút địa vị qua, đây mới là lễ tiết.”



Lệ Chi lặng im một lát, rồi đi ra ngoài an bài. Không

bao lâu, Quế ma ma tiến vào, hàm chứa cười nói: “Thiếu phu nhân, người có gì

muốn phân phó?”
buông xuông, đây mới là căn bản.”



Lục Giam đáp ứng, Lâm Ngọc Trân lại nói: “Giữa trưa ăn

cơm xong, chúng ta cùng đến chỗ Tam thẩm nương của con.”



Lục Giam trầm mặc một lát, cúi mắt nói: “Tam thẩm

nương đại để là hôm qua bị ngã hôn mê, tính tình không tốt, mẫu thân không ngại

để thời điểm khác đến đó sau.”



Lâm Ngọc Trân nói: “Chính là bởi vì nàng bị ngã hôn

mê, cho nên ta mới muốn thăm nàng. Bằng không để Nhị thẩm nương con đến trước,

sẽ oán trách lòng ta ngoan tuyệt, không tới nhìn nàng.”



Lục Giam nhịn nhẫn, chung quy cái gì cũng chưa nói,

đứng dậy cáo từ đi ra ngoài. Lâm Ngọc Trân công đạo Lâm Cẩn Dung: “Hôm nay thời

điểm giao việc quản lý gấm vóc, dược liệu nhất định phải rõ ràng, không cần gấp

gáp, chậm rãi thôi, vạn nhất nhìn thấy thứ gì đã quá cũ, cần phải xử lý thì lập

tức đề xuất, trăm ngàn lần đừng quá chú trọng mặt mũi. Bằng không qua đi chính

sai lầm của con.”



Lâm Cẩn Dung đả khởi tinh thần: “Ta đã nhớ kỹ.”



Lâm Ngọc Trân ngón tay vỗ về chơi đùa trên tay ghế,

nói: “Nghe hôm qua con sai người đưa thuốc tới cho nàng?”



Lâm Cẩn Dung cũng không phủ nhận: “Vâng.”



Lâm Ngọc Trân liền hèn mọn nhìn nàng: “Thế nào, có lấy

lòng được không?”



Lâm Cẩn Dung nghiêm túc trả lời: “Không lấy lòng

được.”



Lâm Ngọc Trân ngược lại không có gì để nói, trầm mặc

sau một lúc lâu, mới phất phất tay: “Đi đi, không phải ta không nhắc nhở con,

cả đời này con cũng đừng nghĩ tới việc lấy lòng nàng. Con là họ Lâm, con phải

nhớ kỹ điều này.”



“Sẽ không quên.” Lâm Cẩn Dung cười cười, rồi rời đi.



Một ngày này, những chuyện mà Lâm Ngọc Trân lo lắng

cũng không xuất hiện, việc giao quyền quản lý khố phòng thập phần thuận lợi.

Giữa trưa, Lâm Cẩn Dung lấy cớ bận việc, không trở về ăn cơm, Lục Giam cũng tìm

cớ, không quay lại, vì thế chỉ có một mình Lâm Ngọc Trân đến thăm Đồ thị, nghe

nói lại khiến Đồ thị tức giận khóc lóc một hồi, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay

tại chỗ, nhưng dù tức giận cũng không dám phát tác gì với Lâm Ngọc Trân.



Trong nháy mắt, đã đến ngày đưa bùn vào ruộng.