Thế Hôn

Chương 216 : Hết sức lông bông

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Nước sông Chử giang thuận lợi được dẫn về, hoàn toàn

che ngập một mảnh đất bị nhiễm mặn kéo dài ở phía tây thành Bình châu. Nước

mênh mông vô bờ, vài cọng liễu theo gió loạng choạng, giống như ngay sau đó sẽ

bị đứt đoạn vậy, một đám phi điểu bay lên, ở không trung nấn ná hồi lâu, không

tìm thấy chỗ để đặt chân, đành bất đắc dĩ rời đi.



Ở trên đê đập cao cao người Bình châu đứng đầy đến xem

náo nhiệt. Bọn họ liều mạng vươn người vươn cổ ngó về phía trước, rõ ràng chỉ

là một mảnh đại dương mênh mông, bọn họ lại sợ bỏ lỡ gì đó; bọn họ hưng phấn

đàm luận, bất luận có phải là của bản thân hay không, nhưng nghĩ đến ngày sau

Bình châu có thêm nhiều khoảnh ruộng tốt, bọn họ cũng vui mừng. Có người thảo

luận sau đó nên trồng loại gì, cũng có người thảo luận mảnh đất này đến tột

cùng sẽ trở nên phì nhiêu ra sao, còn có người tin tức linh thông thảo luận về

máy cày, máy gieo: “Đã nhiều ngày nhiều thợ đang làm ra, cũng không biết mấy

thứ hình thù kỳ quái đó được sử dụng thế nào.”



“Nhà ngươi có định làm không?”



“Không làm, trước nhìn kỹ hẵng nói.”



“Nhưng nghe nói các phú gia đều đang đặt làm a.”



“Đó là kẻ có tiền, chúng ta vẫn nên xem trước thế nào,

người nghèo chúng ta không có nhiều tiền như vậy để vung tiền qua cửa sổ mà.”



“Thôi đi, nhóm phú gia có tiền, nhưng không cần thiết

sẽ không vung tiền qua cửa sổ, nhất định là nắm chắc. Ta sẽ đi theo xem náo

nhiệt, nhờ người làm ra thử xem.”



“Vậy ngươi dùng thấy tốt thì nói với ta, không được

giấu giếm.”



“Hai người chúng ta là huynh đệ, nhất định là thế

rồi.”



“Cũng không biết là ai làm ra a, nếu quả nhiên dùng

tốt, như vậy người đó sẽ có công lớn. . .”



Nghe mấy người vui vẻ nói chuyện, nhóm đệ tử các nhà

Ngô, Lâm, Lục đứng ở một bên nghe, đều nhịn không được cười đẩy Lục Giam: “Mẫn

Hành, chính là Mẫn Hành huynh, đợi đến khi bắt đầu cày xới năm nay, huynh sẽ

trở nên nổi danh.” Lục Giam hàm chứa cười, tùy ý để bọn họ đẩy hắn qua đẩy hắn

lại, cũng không nói lời nào.



Ngô Tương cười nói: “Lục Nhị, ngươi nói hai câu đi,

trong lòng đắc ý, muốn cười thì cứ cất tiếng cười to, đừng giống như đại cô

nương vậy, cười cũng rụt rè, chỉ mím chi thôi, chậc chậc.”
chỉ sợ cỗ kiệu cũng không nhấc lên nổi.”



Lâm Thất cả giận nói: “Ta vì tỷ thêm trang, tỷ cũng

nên đối xử lại như vậy, như vậy không tốt sao?”



Lâm Cẩn Dung nhìn lướt qua xa xa, vẫn không nhúc

nhích, không nói một lời, Lục Vân liếc mắt một cái, nhẹ nhàng ho khan một

tiếng: “Càng nói càng kỳ cục, lớn như vậy rồi, là muốn bị người khác chê cười

sao? Còn không ngậm miệng lại?”



Lâm Lục lập tức liền nở nụ cười: “A Vân, đã lâu chưa

từng thấy muội xuất môn làm khách. Lần trước Tứ tỷ trở về, ngay cả Lục Luân

cũng đi theo, vậy mà muội không đến, hôm nay thật hiếm có.”



Lục Vân thản nhiên nói: “Ta mỗi khi đến trời nóng sẽ

không muốn xuất môn.” Nhưng nói thật ra, mùa đông nàng cũng không xuất môn, cho

thấy là cố ý tránh né, không muốn lộ diện trước mặt người khác.



Vì thế mọi người cũng không nhắc lại đề tài thành

thân, thêm trang này. Mặc kệ từ trước có ân oán gì, rốt cuộc là quan hệ huyết

thống, nhóm nữ hài tử đối với Lục Vân từng cao cao tại thượng, tồn tại giống

như trong truyền thuyết, hiện tại lại không bằng mình, bị tổn thương, ngay cả

chung thân cũng không thể giải quyết dù ít dù nhiều đều có vài phần đồng tình.



Lục Vân lại hoàn toàn không chịu nổi điều này nhất,

dùng sức hít vào một hơi, sau đó cười tươi, chỉ về phía trước: “Tẩu tử, tẩu có

phân biệt được chỗ đất nào là của tẩu không?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Nước sông dào dạt một mảnh, ta

làm sao phân biệt được? Lại nói tiếp ta còn chưa từng đi qua một lần, chỉ đợi

nó sau khi rút nước, sẽ đi dạo một vòng.”



Lâm Ngũ mang theo vài phần hâm mộ: “Tứ tỷ tỷ thật

giỏi.”



Lã thị ở một bên che miệng cười: “Đúng nha, đồ cưới

của Nhị đệ muội cũng góp vào một phần. Nghe nói trà tứ của con cũng sắp khai

trương đúng không? Là ngày bao nhiêu vậy, chúng ta cũng tới tham dự cho náo

nhiệt.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Chỉ là một chỗ bé bằng bàn

tay, mở cho vui, đông người sợ là đảm đương không nổi.”



Ngô Đại thiếu phu nhân liền cười nói: “A Dung luôn

khiêm tốn, ta nghe Ngô Tương nói rất hay, hắn đã qua đó ngắm nghĩa, có vẻ phong

tình của Giang Nam, phải vậy hay không? Làm khó cho muội nghĩ ra được như vậy.”