Thế Hôn
Chương 217 : Hăng hái
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Ngô Nhị ca luôn rất khoa
trương. Trà tứ kia là tộc huynh của ta đề nghị, lại có biểu ca của ta cung cấp trà,
cho nên mới nghĩ đến chuyện mở. Có Mẫn Hành trông chừng, đưa ra không ít chủ ý,
Ngộ Nhị ca cũng góp ý kiến, nhưng về địa thế tiền tài hạn chế, cũng chỉ có thể
tham khảo mà thôi. Nếu nhóm tẩu tử cảm thấy hứng thú, đợi sau khi khai trương,
ta liền thết tiệc thỉnh mọi người đến chơi.”
Ngô Đại thiếu phu nhân xúc động đáp ứng: “Tốt, trăm
ngàn lần nhớ nha, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến cổ động.” Chuyện của Lục Vân
tuy rằng huyên náo thập phần không thoải mái, nhưng đã qua nhiều năm, Ngô gia
vẫn muốn cùng hai nhà Lâm, Lục giữ quan hệ tốt, mà thân phận của Lâm Cẩn Dung
cũng thực đáng để kết giao.
Ngô Đại thiếu phu nhân cầm tay Lâm Cẩn Dung thân ái
cùng nàng nói nhảm, nói nhiều đến chuyện của Đào gia: “Đại biểu ca của muội
hành tẩu ở Thanh châu, giống như thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi, ít khi
về nhà, hai lão nhân gia vừa đau lòng vừa tưởng niệm, đến khi nào đó A Âm có
thể mang theo hài tử trở về thăm viếng thì tốt rồi.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Ta và mẫu thân cũng đã lâu chưa
thấy tỷ tỷ, cũng tưởng niệm nàng, Hoan lang còn chưa tới ngoại tổ gia một lần,
nề hà tình hình nhà cữu phụ như vậy, nàng cũng khó mà đi.”
Ngô Đại thiếu phu nhân thở dài: “Đợi cho Phượng Cử
cưới vợ, nàng sẽ thoải mái hơn. Nhưng vẫn còn phải chờ nhiều năm mà? Phượng
Đường lại không ở nhà, thật khổ cho nàng.”
“Là rất vất vả, may mà cữu phụ đau lòng nàng, Phượng
Cử kính trọng nàng, trong nhà cũng không có người gây chuyện thị phi, cũng
không tính là khó khăn.” Lâm Cẩn Dung thầm nghĩ, lúc này Đào Phượng Đường mặc
dù đi xa, Lâm Cẩn Âm một mình trông coi, nhưng luận về tương lai, cũng là thập
phần đáng giá.
Hai người nàng nói chuyện, những người khác căn bản
không xen vào nổi, liền dần dần tạo thành một vòng nhỏ khác, nói về các đề tài
cảm thấy hứng thú, ví dụ trang phục thịnh hành gì đó. Lục Vân cô độc đứng ở
giữa, đạm mạc nhìn Lâm Cẩn Dung cùng Ngô Đại thiếu phu nhân liếc mắt một cái.
Lại nhìn Lâm gia tỷ muội, ngẩng đầu lên, tịch mịch nhìn cảnh nước non đằng xa.
Lã thị nhìn thấy rõ ràng, lại cười nói: “A Vân, sao
không nói lời nào?”
Lục Vân thản nhiên nói: “Tẩu tử nói, ta nghe.”
Lã thị tròng mắt vừa chuyển, liều mạng khen Lâm Cẩn
Dung: “Liền ngay cả Ngô Đại thiếu phu nhân đều khen ngợi nàng có khả năng, quả
nhiên đúng vậy. A Vân không bằng cùng tẩu tử muội mở cửa hàng, có nàng che chở,
muội chỉ cần kiếm tiền, tương lai đồ cưới cũng nhiều hơn một chút. . .”
Lâm Thế Toàn đưa tiễn hắn: “Mã trang đầu nghĩ kỹ thì
đến cửa hàng hương liệu tìm ta.”
Đợi cho Mã trang đầu đi xa, Lâm Thế Toàn mới hỏi ý tứ
Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung: “Các muội thấy như thế nào?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nói: “Cứ xem ý hắn thế
nào.”
Lâm Thế Toàn liền trở lại chuyện trà tứ nói vài câu:
“Đã sắp hoàn công, Tứ muội muội khi nào rảnh, có thể đi qua nhìn xem.”
Chợt thấy Ngô Tương tới đây, cười nói: “A Toàn, ta nói
bên trong nên trang trí nhiều đồ cổ. Huynh đồng ý không?”
Lâm Thế Toàn đã sớm nghe kể lại việc ngày đó, liền chỉ
“Ha ha a. . .” cười giả bộ ngớ ngẩn để cho qua.
Ngô Tương bất mãn nói: “Lại là một câu trả lời cho có
lệ.” Đảo mắt nhìn thấy Lục Vân cúi đầu đứng ở bên người Lâm Cẩn Dung, liền mỉm
cười tiến lên: “A Vân, hồi lâu không thấy muội.”
Lục Vân cứng ngắc thi lễ, ngữ khí đông cứng nói: “Ngô
Nhị ca là đại ân nhân. Không gặp cũng là bình thường.”
Ngô Tương đùa lại: “Cái gì đại ân nhân, rỗi hơi thôi.”
Đại để là thấy thái độ Lục Vân có chút lạnh lùng, liền nói: “Không biết hiện
tại muội thổi sáo thế nào rồi?”
Lục Vân lãnh đạm nói: “Ta đã sớm không thổi sáo.”
“Nga.” Ngô Tương lại sờ sờ đầu, chỉ trầm mặc một chút,
trong nháy mắt liền nở nụ cười: “Tứ muội muội, ta đánh giá hiện tại muội khẳng
định không phải là đối thủ của ta.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Lần trước cũng đã thua, còn
nhiều lời nữa sao?” Nàng không biết Ngô Tương rốt cuộc có biết chuyện năm đó
Dương thị cự tuyệt nghị thân hay không, nếu có thì hắn đối với Lục Vân dù thế
nào cũng sẽ có chút không được tự nhiên, nhưng chỉ thấy hắn cố ý tiến lên cùng
Lục Vân thân cận, bộ dạng không thèm quan tâm, lại làm như không biết việc gì.
Lục Vân đột nhiên nói: “Tẩu tử thật sự là không có
tiền đồ, bị người khác nói như vậy cũng không biết quyết chí tự cường, rõ ràng
năm đó thổi sáo hay hơn người ta rất nhiều, thật lãng phí nhân tài.”