Thế Hôn

Chương 218 : Tuyệt tình

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Vân vừa cười vừa nói, coi như là đang nói giỡn,

nhưng dù thế nào nghe thấy đều có chút không thích hợp. Có điều, cho dù là nói

giỡn, mọi người ở đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy Lục Vân nói năng chua ngoa

như thế.



Lâm Cẩn Dung tất nhiên sẽ không trả lời, liền chỉ cười

mà thôi, Lục Giam thấp giọng gọi: “A Vân?”



Lục Vân lại nở nụ cười, đối với Lâm Cẩn Dung trong

suốt thi lễ: “Thực xin lỗi tẩu tử, ta không có ý gì khác, chỉ hơi tiếc nuối, nữ

tử tuy rằng nên lấy đức ngôn dung công làm chủ, nhưng tài nghệ cũng trọng yếu.

Tỷ từ nhỏ đã thổi sáo, vốn thổi vô cùng hay, được mọi người kính nể, tỷ nên

tiếp tục chăm học khổ luyện mới phải, có thể nào bởi vì bại bởi Ngô Nhị ca mà

bỏ quên? Như thế, cũng khó trách bọn họ luôn xem thường nữ tử chúng ta.”



Lâm Cẩn Dung hơi hơi hé miệng, chỉ vì điều này cũng

muốn dùng để nói móc a? Cũng không chờ nàng mở miệng, Lục Vân lại hướng về Ngô

Tương hành lễ: “Ngô Nhị ca, ta không phải nhằm vào huynh nga, huynh đừng cùng

ta so đo được không? Ta chỉ là cảm thấy huynh cùng tẩu tử ta tỷ thí thổi sáo,

hai người ai thua ai thắng đều là một sự kiện hiếm có thú vị, càng hy vọng tài

nghệ của hai người ngày một tăng cao, không hy vọng tẩu tử vì nguyên do nào đó

mà buông tha ham thích này.”



Ngô Tương sợ run một lát, nói: “Đúng, A Dung không nên

bởi vì bại trước ta một lần mà bỏ quên. A Dung muội đã lâu không thổi sáo sao?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Đúng thế, không có thời gian.”Nàng

đã thật lâu không thổi sáo, từ lúc vào cửa Lục gia tới nay, cơ hồ không có thời

điểm nhàn rỗi, cho dù là ngẫu nhiên nhàn rỗi, cũng không có tâm tình. Có điều

nàng không phải bởi vì bại trước Ngô Tương mà bỏ quên a, hai người này là như

thế nào a, một người tự quyết định, giống như chỉ là một việc rất thanh nhã,

một người lại tin tưởng là đúng.



Ngô Tương nghiêm túc nói: “Tuy rằng tục vụ quấn thân,

nhưng không phải không thể luyện tập một chút được, hiện tại, cũng cũng chỉ có

muội mới có thể làm đối thủ của ta mà thôi, để ý gia vụ mặc dù trọng yếu, nhưng

khi nhàn rỗi cũng nên luyện tập.”



Lâm Cẩn Dung cười gượng một tiếng: “Ngô Nhị ca nói

phải.”



Lục Vân liếc mắt nhìn hai người một cái, giơ tay lên

chậm rãi chạm vào đấu lạp, đấu lạp màu tím làm nổi bật ngón tay trắng xanh, phá

lệ khiến người chú ý. Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi bay tấm vải che mặt, vừa

vặn khiến khuôn mặt trắng noãn xinh đẹp lộ ra một nửa, nàng lại nhanh chóng đè

lại, càng thêm ngẩng cao đầu.



Ngô Tương cũng vẫn nghiêm túc tiếp tục thuyết giáo Lâm
Lục Kinh vội dò xét nói: “Ta đã nói sẽ không thành,

nhưng hắn nhất định nói hắn có thể. Phiến đất lớn như thế, hắn lại chưa từng

trồng trọt, làm sao hiểu được?”



Lục Giam đồng ý nói: “Chuyện này không thể nói giỡn.”



Lục Kinh nhịn nhẫn, thật sự nhịn không được: “Nhưng

hắn nói, cũng không phải do hắn trồng trọt, mà là tá điền, hắn chỉ thay Nhị tẩu

quản nông cụ cùng trâu cày, gieo một chút hạt mầm, mỗi ngày tuần tra một chút,

không để hạ nhân hết ăn lại nằm khiến đồng ruộng hoang vu là được. Ta nghĩ cũng

là có chuyện như vậy, cho nên ta liền dẫn hắn tới đây.”



Lục Giam lắc đầu: “Không được, chuyện này không phải

đơn giản như vậy, mặc dù hắn có thể làm, nhưng chúng ta cũng đã thỉnh Mã trang

đầu rồi, không thể nói không giữ lời đột nhiên thay đổi người. Ngươi gọi hắn

lại đây, bữa cơm này ta sẽ không ăn.”



Lục Kinh gấp gáp: “Khoảnh đất lớn như vậy, sao một

người có thể quản hết được? Ca ca chỉ vung một ngón tay đã đủ cho một nhà già

trẻ hắn ăn uống no nê, đều là tộc huynh đệ, không cần tổn thương hòa khí. Hắn

đã thỉnh những người khác, huynh làm chủ, lúc này đột nhiên nói không đi, vậy

không phải đánh vào mặt hắn sao?”



Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Một khi đã như vậy,

vậy thì cứ đi, ta đến mời khách, đệ cũng tìm cơ hội nói riêng với hắn, chuyện

này kiên quyết bất thành, để hắn đừng nói ra, cũng chớ có nghĩ quanh co lòng

vòng đi cầu Nhị tẩu đệ, đỡ khiến Nhị tẩu đệ khó xử, làm cho mọi người lâm vào

thế khó coi.”



Lục Kinh chưa từ bỏ ý định: “Nhị ca, chúng ta cũng

biết Mã trang đầu, hắn thu tiền công không ít, vẫn là người ngoài, không có cam

đoan gì cả, các ngươi cứ yên tâm đem thôn trang cho hắn quản sao? Lục Tích ít

nhất cũng là họ Lục? Các ngươi không tin hắn mà đi tin một người ngoài, sao

huynh cứ tuyệt tình như vậy?”



Hắn tuyệt tình? Lục Giam giương mắt nhìn Lục Kinh, hai

mắt đen láy, không nói được một lời, Lục Kinh có chút chột dạ, khẩu khí trở nên

mềm mỏng hơn: “Ta cũng không phải ý kia, chính là nhà hắn nghèo, mọi người có

thể giúp thì giúp một tay, Nhị ca huynh lại tâm can lạnh lẽo như thế.”



Lục Giam đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngũ đệ không

tuyệt tình, vì sao không để hắn giúp đỡ quản lý thôn trang của Nhị thẩm nương

cùng Đại tẩu?”