Thế Hôn
Chương 219 : Lông chim
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Lục Kinh nhất thời nghẹn lời, ngừng một lát mới nói:
“Mẫu thân cùng tẩu tử ta sớm đã có lão nhân gia đắc lực coi chừng, không thể so
sánh với các ngươi.” Lần đó khi mua đất bị nhiễm mặn, Tống thị cùng Lã thị cũng
nắm bắt tin tức, đều mua theo, nhưng đã sớm an bài quản sự.
“Sao lại không thể so sánh? Đều họ Lục mà.” Lục Giam
không cho hắn cơ hội biện bạch: “Rộng như vậy, một người quản sao được? Cho dù
không được, không phải còn có cửa hàng đó sao? Gia nghiệp lớn như thế, chỉ nhấc
một ngón tay chẳng phải cũng đã đủ rồi sao? Đã muốn giúp người, theo ta thấy
như vậy rất tốt.”
Lục Kinh bị hắn liên thanh châu pháo khiến ngẩn người,
hơn nửa ngày mới cả giận nói: “Nhị ca, huynh cũng hơi quá đáng rồi! Cho dù không
chịu hỗ trợ, định phát hỏa với ta sao? Ta vẫn cho rằng huynh là người tốt đây.”
Lục Giam thản nhiên nói: “Ta không phải người tốt gì,
ta chỉ là người phàm mà thôi.” Nói xong vung tay áo, đi thẳng đến chỗ ít người.
Lục Kinh hơi hơi hé miệng, buồn bực quẫn bách nhìn
bóng dáng của Lục Giam, xấu hổ hỏi Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, Nhị ca ta làm sao
vậy? Vừa rồi ta có nói gì đâu? Không phải giúp một tộc huynh gia cảnh bần hàn
cầu tình sao? Hắn cho dù không muốn, vì sao phát giận với ta a! Ta thật sự vô
tội mà!”
Ngô Tương lắc lắc quạt lông chim trong tay, tà ánh mắt
liếc hắn nói: “A, Lục Ngũ đệ thực vô tội. Bất quá ta cảm thấy Nhị ca đệ quả
nhiên cũng không nói gì sai, nếu đệ có hảo tâm, cũng nên để hắn quản lý việc
cho nhà mình. Bản thân đệ không làm được, sao có thể trách người khác tuyệt
tình đây? Đệ có từng đọc qua đạo lý này không?” Vừa nói, một bên đem cây quạt
gõ trên ngực Lục Kinh vài cái: “Nếu chưa đọc qua, ta đọc lại một lần cho đệ
nghe, đệ nhớ kỹ a?”
“Nhà ta không có, không có cửa hàng, bằng không ta
nhất định không tìm hắn!” Lục Kinh phẫn nộ đẩy cây quạt của Ngô Tương ra:
“Huynh không phải chỉ đọc nhiều sách thôi sao? Đắc ý cái gì? Có biết sẽ khiến
người ta không thoải mái không? Huynh cứ thi đỗ đi, ta mới phục!”
Ngô Tương cũng không tức giận, thản nhiên phe phẩy cây
quạt, nửa khép mắt nhìn trời thở dài: “Ai… Ta thực vô tội, rõ ràng là chuyện
của huynh đệ các ngươi, ta chỉ khuyên can mà thôi. Cho dù đệ không muốn, cần gì
phát giận với ta? Ta mới thực vô tội đây! Ta còn cho rằng đệ là người tốt.”
“Huynh!” Lục Kinh tức giận đến phồng hai má, chán ghét
liếc Ngô Tương, thấy hắn như vậy thực đáng đánh đòn, nhưng không có biện pháp,
cũng không dám thật sự đánh người.
Nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Chút nước nông này không khiến ta chết được.” Cũng nhờ
lúc ở thôn trang của Đào thị đã giúp hắn có thể học bơi.
Ngô Tương vén áo choàng ngồi xuống bên cạnh hắn, với
tay lấy lông chim đưa cho hắn: “Không phải chỉ là một cọng lông chim thôi sao?
Ta cho ngươi, muốn bao nhiêu ngươi cứ nói.”
Lục Giam trầm mặc, rồi nở nụ cười: “Làm trò này! Ta lại
không phải là hài tử.” Tay đập xuống nước, cọng lông chim kia liền phiêu phiêu
đãng đãng trôi về phương xa.
Ngô Tương bồi hắn ngồi một lát, nói: “Ngươi tâm tư quá
nặng, như vậy không tốt. Có gì bất khoái thì cứ nói ra. Giống như ta vậy, nửa
điểm không ủy khuất bản thân mình, sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Lục Giam nhìn xa xa lạnh nhạt cười: “Ta và ngươi vốn
không giống nhau.”
Ngô Tương cũng không thèm nhắc lại, lẳng lặng bồi hắn,
nhìn về phía phương xa.
Bỗng nhiên phía sau có người ha ha cười nói: “Để tiểu
đệ tìm mãi, hóa ra hai vị huynh trưởng đều ở chỗ này. Đỡ cho tiểu đệ phải đi
tìm chung quanh thêm lần nữa.” Chính là Lục Tích cười tủm tỉm đứng ở phía sau
hai người. Lục Giam muốn đứng lên, Ngô Tương đè lại hắn, ngẩng đầu nhìn Lúc
Tích có chút lỗ mãng nói: “Hóa ra là Lục Tích huynh đệ, đệ tìm hai người chúng
ta làm gì?” Quạt lông vỗ nhẹ nhẹ bên người hắn: “Ngồi đi, ngồi xuống nói
chuyện.”
Lục Tích do dự nhìn về phía vị trí đó, mặt trên đầy
bùn đất và bọt nước, rất bẩn thỉu, vừa ngồi xuống quần áo mặc trên người sẽ bị
bẩn, hắn không nỡ. Cho nên cười làm lành nói: “Hai vị ca ca sao lại ngồi ở chỗ
ẩm ướt thế này? Cẩn thận bị lạnh.” Sợ Ngô Tương lại dây dưa, vội đi đến bên
cạnh Lục Giam ngồi xổm xuống, thật cẩn thận cười nói: “Nhị ca, huynh giận ta
đúng không? Đều là tiểu đệ không hiểu chuyện, thỉnh huynh chớ cùng tiểu đệ chấp
nhặt.”
Lục Giam cười nhẹ: “Hiền đệ muốn tìm việc để làm, nuôi
dưỡng gia đình, là việc nên làm, chỉ là chỗ ta tạm thời không việc thích hợp
với đệ.”