Thế Hôn

Chương 220 : Lý do

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Giam cự tuyệt như thế, Lục Tích lại có vẻ mặt

không thèm để ý, như cũ cười như ánh mặt trời sáng lạn: “Chúng ta tạm thời

không nói chuyện này, Nhị ca trước thưởng thức bữa cơm này đi.” Nhân lúc hắn

chưa kịp từ chối, liền khích hắn: “Hôm nay nếu Nhị ca không đi, đó là khiến mọi

người chê cười ta.”



Lại mời Ngô Tương: “Ngô Nhị ca, thống khoái nói một

câu đi, huynh đi hay không đi?”



Ngô Tương nhíu mày cười: “Nếu là bàn tiệc thượng đẳng

nhất, sẽ có Kim Nô Nhi tới rót rượu, ta phải đi.” Chi phí cho một bàn tiệc

thượng đẳng có thể gấp nhiều lần so với bữa ăn quý giá nhất ở quán bình thường

khác, Kim Nô Nhi lại là kỹ nữ nổi tiếng nhất Bình châu, muốn thỉnh cũng không

dễ dàng, nếu Lục Tích muốn tiêu tiền như vậy, hắn cũng sẽ không cảnh tỉnh Lục

Tích.



Lục Tích có chút xấu hổ cười cười: “Kim Nô Nhi chẳng

phải dễ mời đến. ” trong lòng lại biết hai người đại để là sẽ không đến ăn bữa

cơm này, hắn không nghĩ rằng người ta không đi ăn là vì thay hắn giảm đi không

ít tiền, mà chỉ tăng thêm vài phần phiền não, cho rằng hai người là khinh

thường hắn, đặc biệt là Ngô Tương, rõ ràng cố ý làm khó dễ hắn.



Lại nói mẫu tử Lâm Cẩn Dung quay lưng lại với mọi

người, tránh ở trong xe lặng lẽ nói chuyện, Đào thị yêu thương thay Lâm Cẩn

Dung vuốt tóc mai: “A Dung, ta thấy con gầy đi. Quá mệt mỏi sao?” Chỉ một mình

Lâm Ngọc Trân cũng đã khó ứng phó, lại càng không cần nói tới bao đựng nước mắt

Đồ thị, ngẫm lại đã thấy đau đầu.



Lâm Cẩn Dung vuốt vuốt hai má, cười nói: “Kỳ thật là

con trưởng thành, nương lại thấy con gầy đi.”



Đào thị nhíu mày nói: “Ta nghe nói gần đây nhà con

không yên ổn.”



Lâm Cẩn Dung sao có thể khiến nàng lo lắng, liền cười

nói: “Lão thái gia rất coi trọng con, lão thái thái đối đãi cũng tốt. Chính là

bởi vì vừa bắt đầu quản gia, khẳng định rất nhiều việc. Lúc này con không nên

nhàn rỗi, về sau sẽ dễ quản lý hơn. Ngược lại là lo lắng cho các người.”



Đào thị suy nghĩ cũng đúng, liền dặn dò nàng: “Ta sống

rất khá, Thất đệ con tiến bộ nghe lời, bình thường có Lưu Nhi làm bạn, Đại tẩu

con cũng không nhiều chuyện, ta nay nhàn rỗi liền đọc kinh thư, cũng sẽ đi tìm

Đại bá mẫu con nhàn thoại, so với từ trước tĩnh tâm hơn nhiều, chỉ cần tỷ đệ

các con sống tốt, ta liền không có gì vướng bận. Không cần thay chúng ta quan

tâm.” Ánh mắt nhịn không được lại liếc về phía bụng của Lâm Cẩn Dung: “Vẫn chưa

có động tĩnh gì sao?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Sao lại gấp như vậy, cố cần gấp đến

mức độ này không?”
Lục Vân đứng tại chỗ, cười đạm mạc.



Lâm Cẩn Dung đem áo choàng sắc nhạt giúp Lục Giam mặc

vào, một bên thay hắn vò vạt áo, một bên hỏi: “Chàng bị ngã sao? Mà ngã thế nào

vậy?”



Lục Giam nói: “Không phải, Ngô Tương đùa nghịch thôi.”



Lâm Cẩn Dung không khỏi thở dài: “Còn nói Lục Luân

không lớn nổi, hắn sao cũng giống như Lục Luân vậy chứ.”



Lục Giam nhìn nàng một cái, cúi đầu đem đai lưng tháo

xuống, chậm rãi nói: “Tam đệ vừa nói với ta, thế nào cũng phải để Lục Tích đến

thay nàng quản lý thôn trang.”



Lâm Cẩn Dung ngừng tay đến, ngẩng đầu nhìn hắn: “Sau

đó?”



Lục Giam nhìn về phía nàng, thấy nàng vẻ mặt cảnh giác

cùng khẩn trương, không khỏi khe khẽ thở dài: “Ta đã cự tuyệt, xảy ra chút

tranh chấp cùng bất khoái.” Rồi giản lược kể lại một lần.



Lâm Cẩn Dung đem túi gấm, ngọc bội tháo xuống từng

cái: “Nếu như thế, sao hắn không cho Lục Tích thay Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu

quản lý thôn trang?” Nàng đối với Lục Tích có cảm giác phi thường phức tạp,

không thể nói rõ, nàng nghĩ đại để là vì Lục Tích là người phá tan toàn bộ hy

vọng của nàng, nàng không nên như thế, nhưng cuối cùng vẫn không thích nhìn

thấy Lục Tích, thập phần không thích. Về phần Lục Kinh, nàng nhịn nhẫn, thấp

giọng nói: “Tam đệ vốn chẳng phải là người tốt, chàng đừng nhìn hắn ngày thường

luôn cười hớ hớ vẻ như vô hại.”



Lục Giam nhãn tình sáng lên, hàm chứa vài phần ý cười:

“Sao nàng lại biết được?”



Lâm Cẩn Dung có lệ nói: “Cảm giác thôi. Chàng xem hắn

đối với Ngũ đệ thế nào, là thân huynh đệ, đã từng tuổi này, lại luôn cùng Ngũ đệ

chấp nhặt so đo. Ngũ đệ thật tốt, độ lượng, biết săn sóc người khác, hắn cùng

thân đệ không thể thân thiết, sẽ là người tốt gì chứ, tâm ngoan tuyệt thì đúng

hơn.”



Lý do này tuy rằng gượng ép, Lục Giam nghe mà thập

phần vui mừng: “Thôi, chúng ta không nói tới bọn họ, nàng chỉ cần nhớ kỹ, trăm

ngàn lần đừng tùy tiện thu nhận người mà mấy người Nhị thẩm nương đề cử đưa cho

nàng.”



Dù hắn không đề cập tới nàng cũng sẽ không nhận, Lâm

Cẩn Dung đáp: “Đã biết.”