Thế Hôn

Chương 221 : Uyển chuyển

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lâm Cẩn Dung thử thăm dò nói: “Mẫn Hành, chàng có thấy

mấy người Nhị thẩm nương khí thế bức nhân hay không?” Đã đến thời điểm nên tỏ

thái độ. Nếu không phải xảy ra chuyện liên quan đến Lục Tích, nàng có lẽ còn có

thể chờ một chút nhìn xem thế nào, nhưng bọn họ thật sự không nên có chủ ý với

đồ cưới của nàng, hoặc là nói, không nên kéo đồ cưới của nàng vào sự phân tranh

của bọn họ, nàng nên tỏ vẻ một chút. Mà nếu thoái nhượng ba lần bốn lượt, sẽ

chỉ làm địch nhân khinh thị cùng kiêu ngạo. Phải phản kích, phải thắng, nhưng bằng

vào thực lực bản thân nàng thì không được, nàng phải được Lục Giam hỗ trợ.



Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung thấp hơn một cái

đầu so với hắn. Lâm Cẩn Dung hơi hơi ngẩng mặt, trong con ngươi thâm nâu lóe

lên một hoài quang ít khi thấy, nhưng khiến cho hắn nhìn qua một lần sẽ không

thể quên.



Từng một lần, ở bên bờ sông Thanh Lương, thời điểm

nàng kéo hắn lên bờ, hắn nhìn thấy là lục quang, mà lần này, mặc dù không phải

lục quang, nhưng cũng tương tự như vậy.



Trên nét mặt nàng mang theo ý tứ cẩn thận dò xét, còn

có vài phần khảo giáo, lại có vài phần không chịu thoái nhượng kiên trì. Dù

sao, một nhi tức mới vào cửa mấy tháng, không có người nhà chống đỡ, cũng không

thể nói rõ có cống hiến gì đối với nhà này, muốn ở sau lưng nói trưởng bối

không phải, hơn nữa là khả năng tạo thành phân tranh giữa hai phòng, cần có

mười phần dũng khí. Hơi có chút vô ý, sẽ thành lắm miệng lưỡi, gây chuyện thị

phi.



Lục Giam đột nhiên ý thức được, câu trả lời của hắn vô

cùng quan trọng, không nói tới chuyện tiền tài lợi ích của hai người bọn họ,

đối với quan hệ ôn hòa giữa hắn cùng Lâm Cẩn Dung đến tột cùng là lui bước hay

là sẽ phát triển cũng rất trọng yếu. Bởi vậy hắn thập phần cẩn thận không lập

tức trả lời nàng, mà là đi đến ngồi xuống tháp, rồi rót cho mình và Lâm Cẩn

Dung mỗi người một chén trà.



Lâm Cẩn Dung biểu hiện ra vẻ bình tĩnh không tương

xứng với độ tuổi thực tế, nàng cũng không thúc giục hắn, ép buộc hắn, hoặc là

thấy hắn trầm mặc mà lập tức liền rụt trở về, mà thập phần tự nhiên đi đến ngồi

xuống bên cạnh hắn, không đợi hắn mở miệng, liền tự động lấy chén trà, thập

phần rõ ràng nói ra ý nguyện của nàng, hoặc có thể nói là ý đồ thuyết phục hắn:

“Đây là chúng ta đóng cửa lại mà nói chuyện, cũng chỉ có hai ta, không sợ người

khác nghe thấy. Mẫn Hành hãy nghe ta nói xong, nếu thấy ta nói không đúng,

chàng cứ chỉ ra chỗ sai.”


sau.”



Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Hắn có chuyện gì quan trọng?”



Lâm Cẩn Dung đáp lời: “Không phải về phiến đất kia

sao, ta đang muốn tìm quản sự đắc lực, hắn đi để giải quyết chuyện này.”



Lục Vân cười cười, nói: “Ca ca thật sự tính tình nôn

nóng, phiến đất đó mất nhiều ngày mới có thể rút nước, cứ ăn cơm chiều trước,

ngày mai lại đi không được sao. Đúng rồi, tẩu tử, hắn bị ngã sao?”



Lâm Cẩn Dung nói: “Không phải, nói là Ngô Tương cùng

hắn ngoạn nháo nên làm bẩn quần áo.”



Lâm Ngọc Trân nghe thấy tên này, sinh ra một cỗ tức

giận: “Thật sự là đáng giận! Nơi nơi đều có hắn, cũng không biết Nhị lang nghĩ

như thế nào, luôn thích cùng kẻ hết sức lông bông này ở cùng một chỗ, không sợ

phá hỏng thanh danh sao.”



Lục Vân cúi mắt, cúi đầu vò khăn tay không nói được

một lời. Lâm Cẩn Dung cười cười, thấp giọng nói: “Hôm nay Tam đệ hướng Mẫn Hành

đề cử một người đến quản lý thôn trang của ta. Chính là Lục Tích, không biết A

Vân còn nhớ rõ người này không?”



Đề tài được dời đi, Lục Vân mới xem như ngẩng đầu lên,

trong mắt mang theo vài phần hèn mọn nói: “Hắn tính cái gì vậy! Nhà mình thì

không lo, suốt ngày muốn tống tiền người khác, còn định quản thôn trang của

tẩu? Nhị ca không đáp ứng chứ?”



Tốt lắm, mọi người đều nhất trí. Lâm Cẩn Dung cười

cười: “Không đáp ứng, vì vậy hắn nói là Mẫn Hành tuyệt tình, Mẫn Hành đã nói,

Tam đệ nếu nghĩ như vậy, vì sao không để Lục Tích đi giúp Nhị thẩm nương cùng

Đại tẩu quản cửa hàng. Cho nên náo loạn không thoải mái.”



Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Quản được sao! Mặc kệ bọn

họ lại dùng cớ gì, các con không được đáp ứng!”



Tuy rằng là khẩu khí bá đạo, nhưng mà Lâm Cẩn Dung

thật cao hứng, lời này chứng tỏ rằng Lâm Ngọc Trân cũng đề cao cảnh giác, sẽ

không dễ dàng nhận lời đề nghị như thế của Nhị phòng.