Thế Hôn

Chương 22 : Họa phúc 2

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Tuy là làm nô tỳ không có điều kiện để bó chân, nhưng

nghĩ đến nếu đôi chân mình ngày đêm bị bó chặt, có thể thoải mái được hay sao?

Nhưng thông cảm là một chuyện, đồng ý chấp thuận lại là một chuyện khác, Lệ Chi

khẽ thở dài một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư người cũng đừng quá tùy hứng, nếu

để phu nhân biết được……”



Lâm Cẩn Dung đánh gãy lời của nàng, giảo hoạt nhìn

nàng: “Ngươi vẫn hầu hạ bên người ta, hài của ta cũng do ngươi làm, ngươi không

nói, ai mà biết được?”



Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Lệ Chi có chút

sợ hãi: “Nhưng vừa rồi người còn bảo Hoàng di nương làm hài cho người mà.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hình dáng hài như thế nào là

do ngươi cung cấp, rộng dài thế nào không phải còn tùy vào ngươi sao? Nàng sao

biết ta bình thường chân lớn bao nhiêu? Về sau thế nào cứ để về sau tính.” Bản

thân tuổi cũng không còn nhỏ, lúc này bỏ vải quấn chân, cũng không biết còn có

thể phát triển thêm bao nhiêu? Dù thế nào có thể chạy nhanh hơn một chút vẫn

tốt hơn so với đứng bất động một chỗ!



Lệ Chi thở dài: “Nhưng mà tương lai……” Tương lai gả về

nhà người ta, cô gia nhìn thấy tiểu thư nhà mình chân to không xinh xắn đẹp mắt

thì phải làm sao đây.



Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Một đôi chân mà thôi,

ngươi đã coi trọng quá mức rồi, thật ra, ngươi không bó chân, sẽ không biết

được những điều bất tiện trong đó, chẳng những hại mình còn có thể hại người

khác……” Nếu không phải trước đó nàng chạy bị đau chân, nàng cùng Lệ Chi nói

không chừng có thể trốn thoát được. Cùng Lệ Chi nói những điều này làm cái gì!

Lệ Chi vĩnh viễn cũng sẽ không biết từng có chuyện như vậy phát sinh. Lâm Cẩn

Dung đơn giản trực tiếp hỏi: “Phu nhân cùng Hoàng di nương, ai đẹp hơn?”



Lệ Chi khinh thường nói: “Nàng ta ngay cả một sợi tóc

nhỏ của phu nhân cũng không thể bằng.” Hoàng di nương xuất thân nha hoàn, tất

nhiên cũng là bàn chân to, nhưng Tam lão gia yêu thích nàng, dù thế nào, chính

là không thích Tam phu nhân.



Lâm Cẩn Dung nở nụ cười: “Không phải đó là một ví dụ

sao? Ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không, muốn nghe ta hay là muốn nghe ai,

quyết định đi.” Lệ Chi cầm đôi hài kia im lặng sau một lúc lâu, thấp giọng nói:

“Tiểu thư người nằm nghỉ một lát, nô tỳ đi vẽ hình dáng hài cho người. Hôm nay

phải làm lại một đôi hài mới.”
không thể tìm được lời nào để hình dung ánh mắt lúc này của tiểu thư, vừa ôn

nhu, lại chuyên chú, chuyên tâm chủ định, ngay cả ánh mắt Ngũ tiểu thư nhìn về

phía Lục Nhị thiếu gia so ra cũng thua kém. Kỳ quái, tiểu thư từ trước đến nay

đã bao giờ hỏi qua vấn đề này đâu, tại sao hôm nay lại cảm thấy hứng thú? Người

có gì thiếu thốn sao? Lệ Chi nghi hoặc nhìn Lâm Cẩn Dung, cũng không nhận ra

điểm gì kỳ lạ, biểu tình, gương mặt kia, cử chỉ quen thuộc kia, cũng không hề

khác biệt, tiểu thư vẫn là tiểu thư, có điều ánh mắt không đúng.



Cảm giác của Lệ Chi là đúng, giờ phút này Lâm Cẩn Dung

nhìn vàng bạc quả tử đủ loại màu sắc hình dáng, trong lòng ôn nhu như nước,

giống như đối với người mà mình yêu thương nhất. Mà Quế Viên đang nói cái gì,

nàng cũng căn bản không hề nghe thấy, tự đếm thấy nén vàng tổng cộng có 32

đĩnh, nén bạc có 76 đĩnh, hứng thú hừng hực đánh gãy lời Quế Viên đang lải

nhải: “Cùng đếm nào, vàng có bao nhiêu, bạc lại có bao nhiêu?”



Thôi, tiểu thư được nuông chiều từ bé, lại vừa bị ủy

khuất, nếu nàng thích, liền đùa cho nàng cao hứng một chút thì có làm sao? Lệ

Chi suy nghĩ, liền tiến lên cười nói: “Nô tỳ cũng đến hỗ trợ?”



Quế Viên giống như chó gặm xương ôm lấy hộp gỗ, ngoài

cười nhưng trong không cười nhìn Lệ Chi, cảnh giác nói: “Không nhọc phiền tỷ

tỷ, đây là chức trách của ta.” Sau đó “Đặng đặng đặng” cầm ra bên ngoài



Lệ Chi hiểu được tính nết của nàng, biết nàng để ý

nhất là mặt mũi cùng sủng ái, chắc hẳn sợ mình sẽ được sủng hơn nàng, bất quá

chỉ cười mà thôi, tùy ý hỏi Lâm Cẩn Dung: “Tiểu thư, khách nhân vừa ra về, nói

vậy Tam phu nhân cùng Cữu phu nhân chắc cũng đã trở về phòng, người muốn qua đó

một chuyến không?” Về tình về lý, xảy ra loại chuyện này, Lâm Cẩn Dung dù tránh

mũi nhọn tấn công của cặp song sinh vẫn nên đi qua xem xem mới đúng.



“Trước không vội, đợi lát nữa sẽ có người tới tìm ta.”

Lâm Cẩn Dung hướng ngoài cửa sổ nhìn lại, sắc trời vẫn còn sớm, thu dương sáng

lạn chiếu vào tường viện, ánh vàng rực rỡ ấm hoà thuận vui vẻ, giống cái gì

đây? Giống vàng, nhìn thực an tâm.



Lệ Chi kinh ngạc nói: “Có người sẽ đến tìm tiểu thư?

Ai nha?” Nàng vẫn chặt chẽ đi theo bên cạnh Lâm Cẩn Dung, sao không thấyLâm Cẩn

Dung ước định điều này với ai vậy?



Lâm Cẩn Dung rủ mắt xuống không nói gì.