Thế Hôn

Chương 23 : Họa phúc 3

Ngày đăng: 22:03 21/04/20


Quế Viên làm việc lưu loát, chỉ chốc lát liền hớn hở

cầm hộp tiền đi vào, cười nói: “Tiểu thư, đã đếm xong, vàng tổng cộng là 24

nén, bạc có 65 nén.”



Vẫn thiếu, bản thân cũng thật nghèo, cũng đúng, tuổi

mình vẫn chưa lớn, trong nhà tất cả chi tiêu đều tính theo trung bình, có điều

trang sức tư nhân không nhiều, nói chi đến vàng bạc? Hiện tại mỗi đấu gạo cũng

đã tốn 30 văn tiền, có điểm ấy để căn cứ thì tài sản của mình cũng không đến

nỗi nào. Tuy là nghĩ như thế, Lâm Cẩn Dung vẫn cảm thấy một trận uể oải, cúi

mắt yên lặng khóa hộp tiền lại, buồn bã ỉu xìu đưa cho Quế Viên: “Cầm lấy đem

cất đi.”



Lệ Chi cùng Quế Viên thấy nàng đang hưng phấn đột

nhiên mất hứng, không biết nguyên cớ, đều không hiểu nhìn nhau liếc mắt một

cái, lại không dám hỏi vì sao.



Đã thấy trong viện tiểu nha hoàn Đậu Nhi chuyên lo

việc vẩy nước quét nhà vội vã chạy tới, đứng ở bên ngoài nói: “Tứ tiểu thư, lão

thái gia gọi người đến, thỉnh người tức khắc qua Thính Đào cư.”



“Người đâu? Là ai đến vậy?” Lệ Chi cùng Quế Viên đồng

thời thay đổi sắc mặt, lão thái gia cho tới bây giờ chưa từng chủ động sai

người gọi tôn ngoại nữ nhi nào của hắn tới Thính Đào cư, kể cả ngày thường khi

các tiểu thư cung kính hành lễ thỉnh an lão nhân gia, hắn cũng chỉ rũ mắt hừ

một tiếng giọng mũi “Ân hừ”, lãnh đạm uy nghiêm dọa người.



Hắn lúc này đột nhiên gọi Lâm Cẩn Dung đi, hơn phân

nửa là cùng với sự kiện chim quốc có liên quan! Cũng không biết lão thái gia có

thái độ thế nào? Hắn nếu chỉ nghe lời một phía, muốn động thủ trừng phạt Lâm

Cẩn Dung, vậy Lâm Cẩn Dung căn bản không có khả năng chống đỡ, về sau Tam phòng

sao có ngày tốt đẹp?



Các nàng cảm xúc chuyển đổi nhanh chóng vội hỏi Đậu

Nhi, Đậu Nhi nhìn quanh trái phải, bất an nói: “Là A Mạch, hắn chỉ tới cửa

truyền tin rồi rời đi luôn.”



Lệ Chi nhất thời một trận thất vọng, nàng đang muốn

hỏi thăm một chút tình huống. A Mạch là gã sai vặt đắc lực bên người của lão

thái gia, bất quá tóc mới để chỏm, tầm mười bảy mười tám tuổi, lanh lợi chịu

khó, ngày thường luôn thay lão thái gia truyền lời ở Thính Đào cư, tuy còn có

thể đi vào bên trong nhị môn (qua cửa thứ hai của sân viện), nhưng

khi đến ngoài sân viện của các tiểu thư thì không dám tùy tiện bước vào.



Đây là chuyện đã nằm trong dự kiến, từ khi Lâm Thận

Chi đi đến lầu xem diễn, nàng vẫn chờ lão thái gia gọi đến. Lâm Cẩn Dung hồi
Lâm Cẩn Dung quay đầu, thấy gương mặt Lệ Chi dưới đèn

lồng đỏ trở nên trắng bệch, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi. Lâm Cẩn Dung hướng

nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trấn định nói: “Nếu đã như thế, Lệ Chi ngươi ở bên

ngoài chờ ta là được.” Sau đó vững vàng đi vào thư phòng của Lâm lão thái gia,

cũng không ngẩng đầu lên liền cúi hạ thân hành lễ: “Tôn nữ thỉnh an tổ phụ, tổ

phụ vạn phúc.”



Hồi lâu, nàng mới nghe thấy thanh âm có vẻ mệt mỏi của

Lâm lão thái gia vang lên: “Đứng lên đi.”



“Vâng.” Lâm Cẩn Dung đứng dậy, nâng mắt lên nhìn về

phía trước.



Lâm lão thái gia ngồi phía sau án thư dài bằng gỗ tử

đàn, cả người được phủ trong ánh đèn, thắt lưng thẳng tắp, một đôi mắt tuy đã

già nhưng không mờ thản nhiên đánh giá Lâm Cẩn Dung, thanh âm vừa bình ổn vừa

lạnh lẽo lại uy nghiêm: “Hôm nay việc là do ngươi khơi mào?”



Vì sao con người trên đời này, rõ ràng đều biết rõ

chân tướng, còn luôn thích ra vẻ hù dọa, thật sự không biết mệt hay sao? Nàng

nếu dám làm tất nhiên dám đảm đương, Lâm Cẩn Dung có chút buồn cười hướng hắn

vểnh vểnh khóe môi: “Không biết tổ phụ hỏi là chuyện nào?”



Lâm lão thái gia lông mày hơi nhướn lên, không giận mà

uy nói: “Ngươi có thể nói ra được mấy chuyện?”



Lâm Cẩn Dung thanh âm bình tĩnh thanh thúy: “Có ba

chuyện. Thứ nhất, là Ngũ ca dẫn biểu huynh hai nhà Ngô, Lục đi xem khối linh

bích thạch mà tổ phụ yêu thích nhất, nền của khối linh bích thạch không vững,

rơi vào trong hồ, Ngũ ca sợ bị trừng phạt định nhảy vào trong nước, là ta ngăn

lại cũng thỉnh mẫu thân ra mặt sai người nhấc tảng đá kia lên; Chuyện thứ hai,

là Lục Ngũ ca đưa cho Thất đệ một con chim quốc, khiến Lục muội, Thất muội,

Thất đệ bởi vậy nổi lên tranh cãi, là ta răn dạy Lục muội, Thất muội, uy hiếp

các nàng hướng Thất đệ nhận lỗi, chọc vào tính tình cương liệt của Thất muội,

khiến nàng ta mất mặt; Chuyện thứ ba, Lục muội, Thất muội đến trước mặt tổ mẫu

khóc lóc kể lể, là ta sợ hãi liên lụy mẫu thân cùng đệ đệ, xúi giục Thất đệ bê

mâm đào mừng thọ đi tìm tổ phụ để che chở.”



Có thể cúi đầu, nhưng vĩnh viễn không có thể cúi gập

thắt lưng. Lâm Cẩn Dung đoan đoan chính chính quỳ gối trên nền đá thanh chuyên,

thẳng thắt lưng, trán dán xuống nền lạnh như băng, thanh âm có vài phần cứng

rắn giống như của Đào thị: “Tổ phụ muốn phạt tôn nữ, tôn nữ đều hiểu hết. Thỉnh

tổ phụ trách phạt.”