Thế Hôn

Chương 223 : Khen ngợi

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Mưa từ to đến nhỏ, cuối cùng trở thành tí tách. Lâm

Cẩn Dung nằm trên bậu cửa trên lầu hai ở Thính Tuyết các, nhìn chằm chằm rừng

mai tối như mực mà nghĩ ngợi.



Lục Giam ngồi ở cách nàng không xa, vẻ mặt chuyên chú

múa bút thành văn. Ngẫu nhiên thời điểm mỏi tay, mới cử động cổ tay vừa ngẩng

đầu nhìn thấy nàng. Trong cảnh mưa đêm này, ý nghĩ hắn cực thông thuận, nhẹ

nhàng vui vẻ viết xong một trang bài văn. Viết xong giơ lên xem, càng xem càng

vừa lòng. Nghĩ nghĩ, ngoắc gọi Lâm Cẩn Dung: “A Dung, nàng lại đây xem.”



Lâm Cẩn Dung quay đầu, trong thần sắc mang theo vài

phần mờ mịt.



Lục Giam tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, đè thấp thanh

âm, “Nàng lại đây nhìn xem ta viết bài văn này thế nào.”



Lâm Cẩn Dung chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn, rồi cười

nói: “Chàng rất cao, ta làm sao mà thấy được?” Nói là nói như vậy, ánh mắt

không rời khỏi trang giấy, trên sợi tóc của nàng còn dính mấy giọt nước mưa

trong suốt, trên quần áo cũng mang theo chút ẩm ướt lạnh lùng thanh thanh.



Lục Giam ghé mắt nhìn nàng trong chốc lát, vươn tay ôm

nàng, để nàng ngồi trong lòng mình, giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “A Dung,

ta không phải thực thông minh, nhưng ta sẽ cố hết sức.”



Lâm Cẩn Dung buông bài văn trong tay, ngoái đầu nhìn

hắn: “Không, chàng thực thông minh.” Lời này nói ra trảm đinh tiệt thiết, chân

thật đáng tin.



Lục Giam có chút cao hứng, lại cảm thấy có điểm mê

hoặc: “Nàng nhận thấy ta thực thông minh ở điểm nào?” Hắn ngay khi còn nhỏ đã

rơi vào hoàn cảnh vô cùng phức tạp, luôn chịu sự nghiêm khắc dạy bảo cùng áp

chế, sao có thể không thích nghe lời hay như thế này?



Lâm Cẩn Dung cười cười: “Chàng vốn cũng rất thông

minh. Tương lai nhất định chàng có thể thi đỗ.”



Lục Giam nghiêm túc nhìn nàng, hứa hẹn nói: “Ta sẽ

không để nàng thất vọng.”



“Ân.” Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, nói ra tâm tư tính

toán hồi lâu: “Bắt đầu từ buổi tối ngày mai, ta tính theo thứ tự gọi vài quản

sự ma ma, thủ hạ của Mạnh ma ma vào trong phòng để hỏi han, đến lúc đó người

đến người đi, khẳng định sẽ thực ầm ỹ.”



Lục Giam hào vô tình nói: “Còn ta bắt đầu từ ngày mai,

vẫn là một mình tới Thính Tuyết các đọc sách.”
khóc, nói là đắc tội với con, cũng bị đuổi ra ngoài, là chuyện gì xảy ra?”



Lâm Cẩn Dung cúi mắt chỉ cười không nói.



Tống thị thập phần hảo tâm nhắc nhở nàng: “Chất tức,

con đừng ngại thẩm nhiều chuyện, các nàng đều là lão gia phó, đương sai rất

nhiều năm, chưa từng phạm sai lầm. Con đột nhiên đổi các nàng đi, các nàng

đương nhiên không phục, nhà chúng ta từng ấy năm tới nay, từ lão thái gia đến

công công của con, xử sự làm người luôn chú ý khiến người khác phải phục.”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Thẩm dạy dỗ đúng, ta cho tới

bây giờ chưa nói muốn đổi ai a? Các nàng là nghe thấy từ đâu vậy? Sao lại định

tội ta như thế? Sao ta không biết? Người nói lời này tâm địa thật độc ác, nếu

ta biết là ai, vậy mới thật sự phải đuổi ra ngoài.”



Tống thị nghi hoặc nhìn nàng, chỉ thấy nàng xảo tiếu

thản nhiên, không có biểu lộ gì, nhân tiện nói: “Vậy là tốt rồi, con đừng chê

ta nhiều chuyện a.”



Lâm Cẩn Dung gật đầu nói: “Sẽ không, ta còn trẻ người

non dạ, còn cần thẩm chỉ điểm cho ta nhiều hơn.”



Tống thị liền hòa hòa khí khí cùng nàng nói lời từ

biệt.



Lâm Cẩn Dung vào Vinh Cảnh cư, con sóc thấy nàng liền

kích động nhảy dựng lên, Lục lão phu nhân cầm hạt thông để nàng cho sóc ăn,

cười nói: “Gần đây con vẫn bề bộn nhiều việc, tại sao hôm nay lại đến vào lúc

này?”



Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay là đến cầu tổ mẫu.”



Lục lão phu nhân cười nói: “Là chuyện của Mạnh ma ma

sao?”



Lâm Cẩn Dung liền đoán là Tống thị vừa mới nói cho bà

biết, liền mang theo vài phần xấu hổ: “Là tôn tức không biết xử sự, khiến tổ

mẫu chê cười.”



Lục lão phu nhân nói tiếp: “Phải luôn khiến người khác

phục mình.”



Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Tôn tức nhớ kỹ, cũng

không biết Tam thẩm nương đã khỏi bệnh hay chưa? Ta muốn tới thăm nàng, lại

luôn. . .”