Thế Hôn

Chương 224 : Hoảng sợ

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục lão phu nhân lập tức liền hiểu được ý tứ của Lâm

Cẩn Dung: “Vừa vặn hôm nay ta nhàn rỗi vô sự, cũng muốn ra ngoài đi lại một

chút để giãn gân cốt, ta đi cùng với con.”



Lâm Cẩn Dung vui mừng cười mị mắt, giúp đỡ lão thái

thái, chậm rì rì hướng tới sân viện của Đồ thị. Lục lão phu nhân một đường đi

trước, một đường chỉ cho nàng xem, nhà thuỷ tạ kia được kiến tạo vào năm nào,

trong đó hoa sơn trà quý báu lại mất công gieo trồng ra sao. Cơ hội như vậy rất

ít, Lâm Cẩn Dung dùng mọi công phu, tận tâm hết sức hầu hạ lão thái thái, nói

năng chọc cho bà vui mừng, khéo léo dẫn dắt để bà nói chuyện, dừng ở trong mắt

người bên ngoài, tổ tôn hai người chính là hoà thuận vui tươi, mọi vẻ hài hòa.



Đồ thị nhận được tin tức, ngồi ở phía trước cửa sổ vẻ

mặt im lặng. Lục Tam lão gia thật sự sợ nàng sẽ làm gì đó, nhân tiện nói: “Sức

khỏe nàng không tốt, nếu không ta đi nói với lão thái gia, thỉnh hắn thu hồi

mệnh lệnh đã ban ra, để thê tử của Nhị lang quản lý phòng thêu thùa, vẫn giống

như từ trước, cũng không có gì không tốt.”



Đồ thị nghe vậy, hô một chút nhảy lên mắng: “Chàng

liền ước gì ta và chàng giống nhau mỗi ngày đều ngốc ở trong phòng này, chỉ

muốn thấy ta không nhận được điều gì tốt đúng không?” Sau đó ngồi ở trước bàn

trang điểm, hung hăng chải tóc, cố ý không thoa chút phấn son, cứ để mặt mộc

vàng võ đi tiếp Lục lão phu nhân.



Đối với việc nàng cố ý giả bộ yếu ớt, Lục lão phu nhân

làm như không thấy, chỉ cười nói: “Đã khỏe hơn chưa? Đã sớm muốn tới thăm con,

tiếc rằng trên người vẫn khó chịu, liền kéo dài tới hôm nay.”



Đồ thị khẽ nói: “Cũng đỡ hơn rồi.” Sau đó đôi mắt nóng

lòng đặt ở trên người Lâm Cẩn Dung.



Lâm Cẩn Dung cười, tiến lên hành lễ: “Biết Tam thẩm

nương đã khỏe, ta cũng yên tâm.”



Đồ thị hư hư lên tiếng: “Ngô.” Nàng vốn tưởng rằng Lâm

Cẩn Dung cầu Lục lão phu nhân đi cùng, đó là vì muốn đem việc ở phòng thêu thùa

giao cho nàng, muốn cùng nàng giữ quan hệ tốt, tất nhiên sẽ làm đủ cấp bậc lễ

nghĩa với nàng, sẽ nói ra vài câu lời hay. Ai ngờ Lâm Cẩn Dung nói lời này, sau

đókhông nhiều lời nữa, quy củ đứng ở phía sau Lục lão phu nhân, hầu hạ Lục lão

phu nhân.



Đồ thị chỉ đành lên tinh thần, cười nói: “Nhi tức bị

cảm nắng đã sớm khỏe lại, chỉ là trên trán lần này ngã có chút nặng, thường

thường bị choáng váng, hơn nữa mấy ngày kia vẫn còn vết bầm tím, thật sự quá

khó coi, không dám xuất môn. Làm phiền bà bà quan tâm.”



Lục lão phu nhân tiếp lời: “Vốn ta muốn đáp ứng ý tứ


Phương Trúc lui hai bước, trong lòng nhảy loạn không

ngớt. Tỉnh táo lại, muốn tiến lên xem, tiếc rằng phòng thêu thùa vì phòng ngừa

sâu bọ hay chuột làm hỏng kiện vải, chỉ có cửa sổ là để khe hở rất nhỏ, muốn

đâm thủng giấy trên cửa sổ để xem, lại mờ mịt không rõ. Phương Trúc quyết định

thật nhanh, vùi đầu bước đi, chuyên tìm chỗ âm u ít người. Chỉ tiếc nàng càng

sợ cái gì thì lại gặp cái đó, bất quá chỉ đi mấy chục bước, đã gặp phải vài

người. Nàng đành phải ngăn chặn bất an trong lòng, đơn giản chọn chỗ sáng mà

đi.



Mới trở về trong phòng nhà mình, liền mạnh mẽ đóng cửa

lại. Trượng phu Lưu Ngũ của nàng thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ, liền cầm đèn tiến

lên nhìn: “Nàng làm sao vậy?”



Phương Trúc run run môi nói: “Khẳng định đã xảy ra

chuyện.”



Lưu Ngũ cả kinh nói: “Sao lại thế này?” Hạ nhân kiếm

ăn không dễ dàng, luôn là người mẫn cảm nhất.



Phương Trúc vội kể lại việc vừa xảy ra một lần: “Ta

thấy hẳn là chuyện xấu.”



Lưu Ngũ cau mày suy nghĩ một lát, nói: “Nàng nhanh đi

nói với Nhị thiếu phu nhân! Đi, ta đưa nàng đi vào.” Phu thê hai người vội vàng

khóa trái cửa, lại quay lại, nhưng đến chỗ nhị môn, nhị môn đã sớm bị khóa, hô

gọi vài tiếng cũng không thấy có người để ý tới, là mơ tưởng đi vào.



Phu thê hai mặt nhìn nhau, đều thấy vẻ hoảng sợ trong

mắt nhau. Nghĩ rằng nhốt bọn họ bên ngoài là được rồi sao? Con thỏ bị ép buộc

nóng nảy cũng sẽ cắn người, Lưu Ngũ cắn chặt răng, nói: “Đi, chúng ta đi tìm

Phạm đại quản sự!”



Hai người vội vã lại chạy đi, vẫn thất bại —— Phạm Bao

bị lão thái gia phái đi làm việc, có lẽ qua đêm nay cũng không thể trở về. Vô

kế khả thi, Phương Trúc an ủi chính mình, cũng an ủi trượng phu: “Chuyện này

hơn phân nửa vẫn là hướng tới phu nhân hoặc là Nhị thiếu phu nhân, các nàng sẽ

không mặc kệ ta.”



Bóng đêm càng ngày càng đậm, dần dần lại chuyển sang

nhạt dần, chân trời lộ ra một tia bình minh, trời rất nhanh đã sáng rõ. Hạ nhân

Lục gia đã sớm ngủ dậy, dựa theo chức trách, lại bắt đầu bận rộn một ngày.



Bỗng trong phòng thêu thùa phát ra một tiếng hoảng sợ

kêu to.