Thế Hôn

Chương 225 : Kỳ quái

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lệ Chi sáng sớm vừa dậy liền phát hiện mí mắt đang

nhảy, bên trái nhảy bên phải nhảy, máy mắt trái là phát tài máy mắt phải

là tai họa, hai bên thay phiên nhảy là tình huống gì đây? Nàng phiền chán kéo

kéo mí mắt, giữ một lúc, không để nó nhảy tiếp.



Quế Viên nhìn thấy, buồn cười nói: “Ngươi làm cái gì

vậy?”



Lệ Chi trong lòng nặng trịch, lo lắng cùng trầm trọng

nói không nên lời, mặc kệ Quế Viên, chỉ hơi hơi ngửa đầu, đứng ở dưới rèm vẫn

không nhúc nhích.



Quế Viên bĩu môi, xoay người tránh ra. Cửa viện vang

nhỏ một tiếng, Trương ma ma cười nói: “Phương ma ma ngươi tới.”



Lệ Chi lập tức mở mắt, cười chào hỏi với Phương Trúc:

“Hôm nay sao đến sớm như vậy?”



Phương Trúc trên trán đổ một tầng mồ hôi, không đáp

lời của nàng, trực tiếp bước lên bậc thang: “Lệ Chi, thiếu phu nhân đã dậy

chưa?”



Lệ Chi bất động thanh sắc đánh giá nàng, cười nói:

“Dậy rồi, làm sao vậy?”



Tay của Phương Trúc lập tức nắm mành, vừa muốn đi vào

bên trong, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lui ra phía sau từng bước, cầu khẩn

Lệ Chi: “Thỉnh muội muội thay ta đi vào nói với thiếu phu nhân, ta có chuyện

quan trọng muốn bẩm báo.”



Lệ Chi vội vàng đi vào, Lâm Cẩn Dung ngồi ở trên tháp,

chạm phải ánh mắt nàng, liền chậm rãi gật đầu. Lệ Chi đi qua vén mành lên ý bảo

Phương Trúc đi vào, còn mình thì canh giữ ở cửa.



Phương Trúc bước nhanh tiến vào, quỳ gối trước mặt Lâm

Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân cứu ta!”



Lâm Cẩn Dung ngạc nhiên nói: “Đây là làm sao vậy?”



Phương Trúc run run môi, đem chuyện đêm qua nhanh nói

một lần: “Đêm qua nô tỳ cũng không dám ngủ, trời vừa sáng đã chạy tới đây,

nhưng đến chỗ nhị môn, phòng thêu thùa đã xảy ra chuyện! Mấy kiện xiêm y tứ

kinh giảo la của lão thái gia cùng lão thái thái và mấy kiện vải khác bị cắn

hỏng rồi!” Lời còn chưa dứt, đã là khóc không thành tiếng.



Lâm Cẩn Dung thật lâu sau không nói gì.



Phương Trúc tâm vẫn trầm dưới đáy.



Lâm Cẩn Dung khe khẽ thở dài: “Trước đứng lên đi.

Chuyện này thật đúng là phiền toái, ngươi có vẻ nói không rõ ràng.”



Phương Trúc nước mắt lưng tròng nói: “Vâng, nô tỳ cả

gan, chuyện này chỉ sợ là hướng về phía người.”


Đồ thị nói: “Ta cũng không phải là nói bà bà ngươi.”

Vậy chỉ còn lại có một người, đó là Lâm Cẩn Dung.



Trước tiên là nói về Lâm Ngọc Trân, lúc này lại ám chỉ

Lâm Cẩn Dung, dù sao cô chất hai người đều là một, chính là coi nàng là cái

đinh trong mắt.



Lục lão phu nhân lúc này mới hỏi Lâm Cẩn Dung: “A

Dung, người này là thủ hạ của con, hiện tại mọi người đều thấy đêm qua nàng một

mình đến phòng thêu thùa, nàng lại không tìm thấy nhân chứng, con nói hai câu

đi.”



Lâm Cẩn Dung thanh thanh cổ họng, nói: “Phát sinh

chuyện như vậy, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được. Nhưng nếu nói

Phương Trúc dụng tâm hiểm ác thì ta không thể tin được. Tranh cãi ầm ĩ cũng

không có tác dụng, ta càng nghĩ, muốn tìm ra chân tướng, tốt nhất vẫn phải điều

tra.”



Lời này rất hợp với lòng của Tống thị, ầm ỹ cũng đã ầm

ỹ, nháo cũng đã nháo loạn, kế tiếp nên định tội Phương Trúc. Nàng thập phần ổn

trọng nói: “Đúng, vốn chỉ là mấy kiện vải, chúng ta ai cũng không thiếu quần

áo, nháo loạn như vậy thật sự tổn thương hòa khí, biện pháp thỏa đáng nhất

chính là điều tra.”



Lục lão phu nhân tiếp lời: “Nhị tức, chuyện này con

muốn điều tra?”



Tống thị đang muốn mở miệng, Lâm Cẩn Dung lại nói: “Tổ

mẫu, tôn tức thấy người điều tra chuyện này nên là người không có một chút liên

quan mới phải, Nhị thẩm nương không thích hợp.”



Tống thị đột nhiên biến sắc: “Nhị chất tức, con có ý

tứ gì?”



Lâm Cẩn Dung không chút hoang mang vạch trần: “Bởi vì

vừa rồi Tam thẩm nương nói, chúng ta đều đã từng cầm chìa khóa. Cho nên tốt

nhất vẫn để tổ mẫu điều tra.”



Tống thị cười lạnh một tiếng: “Như vậy tốt nhất.” Ai điều

tra cũng đều giống nhau thôi, nếu nàng đã dám làm, sẽ làm thật chu toàn. Tội

danh của Phương Trúc coi như xác định rồi! Không câu nệ có kéo theo Lâm Cẩn

Dung cùng Lâm Ngọc Trân hay không, dù sao thân phận của Phương Trúc đại biểu

cho cả hai người, lấy tính cách của Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị kia, thế cục này

là không giải được. Lâm Cẩn Dung cũng mơ tưởng thoát được có liên quan.



Lục lão phu nhân hít hơi: “Quần áo hỏng là việc nhỏ,

nhưng vì bên tai thanh tịnh, đành để lão bà tử ta liều mạng.”



Lâm Cẩn Dung cười cười: “Kỳ thật, tôn tức vừa vặn biết

một chi tiết thú vị. Nói cho mọi người nghe một chút, để xem xem là kỳ quái hay

là không kỳ quái?”