Thế Hôn

Chương 226 : Ngu nhân

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Vân vẫn trầm mặc không nói, lúc này mới ngẩng đầu

lên nhìn Lâm Cẩn Dung, nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nói cái gì. Tống thị cũng

hỏi: “Nhị chất tức có chuyện kỳ quái gì muốn nói với chúng ta?” Lâm Cẩn Dung đi

đến trước mặt Lục lão phu nhân, cười đáp: “Thưa tổ mẫu, người thích nuôi sóc,

đó là bởi vì nó hoạt bát đáng yêu, nhưng lại có người thích nuôi chuột đây.”



Lã thị nheo mắt, Tống thị thì mỉm cười nhìn về phía

Lâm Cẩn Dung: “Trên đời này thật đúng là thiên kì bách quái (lắm chuyện kỳ quái).” Lâm

Cẩn Dung cười nói: “Đúng vậy. Thứ đáng ghê tởm, chuyên gặm nhấm đó đều có người

nuôi dưỡng, vậy không phải là một việc lạ sao?” Mắt nhìn về phía cạnh cửa, thấy

Lệ Chi cười dài ở đó gật đầu, tươi cười càng sâu.



Trong phòng tất cả mọi người nghe ra chút manh mối, Lã

thị tâm hoảng hốt, nghĩ rằng không biết rốt cục nàng đã biết được những gì, Tống

thị thần sắc hơi chút ngưng trọng. Lâm Cẩn Dung tiếp tục cười: “Người nuôi con

chuột này, còn thả cho chúng nó đi loạn trong viện của chúng ta, không biết có

phải cố ý nuôi dưỡng mèo trong khố phòng không đây?” Lục lão phu nhân nghiêm

mặt: “Nói vào vấn đề chính đi.”



Lâm Cẩn Dung điều chỉnh thần sắc, trực tiếp nói: “Thưa

tổ mẫu, tôn tức muốn nói là chuyện ở phòng thêu thùa lần này thật sự có người

phá rối, bất quá kẻ đó không phải là Phương Trúc, mà người kẻ đó muốn trả thù

cũng không phải là Tam phu nhân, mà là ta. Có tiểu nhân ở sau lưng chúng ta

bụng dạ khó lường phá rối, khiến gia đình bất hòa.” Trong phòng im ắng một

mảnh, Đồ thị dùng khăn tay mạnh mẽ lau lệ ở hai mắt, ngồi thẳng, hai mắt trợn

lên, không hề chớp nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Dung. Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân nhìn

nhau liếc mắt một cái, vừa khẩn trương vừa nghi hoặc. Lã thị trên mặt hiện lên

một tầng thản nhiên đỏ ửng, cúi mắt không dám nhìn ai, Tống thị thì vẫn bất

động. Từ ma ma, Phương Trúc dường như đã quên chuyện của bản thân mình, ngược

lại dựng thẳng lỗ tai.



Lục lão phu nhân trong mắt lóe ra tinh quang, nhìn Lâm

Cẩn Dung, uy áp bốn phía, một chữ lại một chữ nói: “A Dung, con có biết con

đang nói cái gì không?” Sa ma ma lập tức chuẩn bị tốt, liền đuổi vài hạ nhân

chung quanh lui xuống.



Mới vừa thấy phản ứng của Lục lão phu nhân, Tống thị

liền khẽ cười. Quả nhiên cùng giống như dự đoán của nàng. Nàng bình tĩnh nâng

chén chậm rãi uống trà, ung dung chờ lời nói tiếp theo của Lâm Cẩn Dung. Một

gốc đại thụ đã bén rễ vài thập niên, một con kiến nho nhỏ muốn lay động là có

thể lay động được sao?




Lâm Cẩn Dung nói: “Nhị thẩm nương ta cũng không nói

lung tung. Không khéo, tiểu tử này từ đêm hôm qua bị người ta lặng lẽ chặn lại

nơi cửa ngách. Tiểu tử này a, nương hắn đúng là Mạnh ma ma ngày hôm trước bị ta

mắng một chút, khóc lóc kể lể với người, nói nàng đắc tội ta, sợ là sẽ bị đuổi

đi, người nói đúng hay không?” Tống thị ngầm lấy móng tay đâm vào trong lòng

bàn tay, trên mặt thần sắc không thay đổi: “Lại có việc này sao?” Lâm Cẩn Dung

nháy mắt thấy nàng cười: “Đúng vậy, người a, xiêm y a, lồng sắt a cái gì cũng

có ở đây. Nàng nghĩ để tiểu tử giả trang thành nha hoàn trà trộn vào, chính là

thiên y vô phùng, thật không khéo, tiểu tử này vừa bước ra cửa ngách đã bị

người đánh ngất xỉu. Không muốn đả thảo kinh xà, chỉ chờ đến hừng đông mới động

thủ.”



Lã thị sắc mặt trắng bệch, khẩn trương hơi nhếch môi,

vụng trộm nhìn về phía Tống thị, Tống thị lại vẫn bất động ngồi đó buông cằm,

nhìn không ra dáng vẻ lo lắng nào.



Đồ thị mắng một tiếng: “Cẩu nô tài lang tâm cẩu phế,

tâm ngoan thủ lạt này!” Lâm Ngọc Trân nói: “Còn ngồi đó làm gì? Còn không nhanh

lôi người vào đây, trước mặt mọi người vấn tội rõ ràng? Cái này gọi là lưới

trời tuy thưa nhưng khó lọt!” Ai nha, nàng thật sự kích động, phía sau Mạnh ma

ma là ai a? Muốn nói Tống thị lần này có thể thoát khỏi liên quan, nàng thật

không tin.



Lâm Cẩn Dung không ngay mặt trả lời nàng, chỉ nói:

“Chỉ có thể nói là ác giả ác báo. Mạnh ma ma đây là hoảng hốt. . . Cười nhìn Tống

thị, thân thiết nói: “Nhị thẩm nương, người bị nàng che mắt, nàng cũng không

phải ở mặt ngoài biểu hiện tốt như vậy, nàng trông coi tự đạo, lấy cũ đổi mới,

mỗi lần cần sửa chữa mua thêm gì đó, cũng không quên báo hao tổn nhiều hơn,

đứng giữa kiếm lời cho vào túi riêng, cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy

gần chuồng, ức hiếp người phía dưới, đám người ở khố phòng nói với ta, không

chịu nổi áp bách a. Chứng cứ trong tay ta vô cùng xác thực, sớm hay muộn sẽ

vạch trần nàng, cho nên nàng hoảng, mới chạy tới cầu người.” Tống thị cười nhạt

hừ một tiếng: “Chất tức thật có năng lực, chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã rõ ràng

việc trong việc ngoài, còn bắt được một ác nô. Ta quản gia nhiều năm qua, thật

sự là mắt bị mù rồi.”



Lâm Cẩn Dung hảo tâm an ủi nàng: “Nhị thẩm nương, tri

nhân tri diện bất tri tâm, ai có thể trách được người. Đều là điêu nô quá xảo

quyệt.”