Thế Hôn
Chương 227 : Cụt tay
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Sau giữa trưa, dương quang tàn sát bừa bãi khiến tảng
đá trong viện phơi nắng nóng bỏng, một giọt nước rơi xuống, rất nhanh bốc hơi,
không để lại dấu vết.
Lục gia nữ quyến do Lục lão phu nhân cầm đầu, ngồi
ngay ngắn ở hành lang, chuẩn bị khai thẩm án ly kỳ này.
Ở chính giữa sân có một loạt người đang quỳ, có già có
trẻ, có nam có nữ, cách đó không xa, còn có một lồng sắt phủ vải đen cùng một
tiểu cô nương mặc áo ngắn phấn hồng, váy lục nhạt.
Quỳ gối chính giữa là Mạnh ma ma buổi sáng còn diễu võ
dương oai sai sử mọi người trong khố phòng làm việc. Người trói nàng không chút
nào lưu tình, dây thừng thắt sâu vào cơ thể toàn thịt mỡ, khiến thịt mỡ trên
người nàng thòi ra từng khúc, vừa đau vừa tê, đầu gối lại không chịu nổi gánh
nặng, thái dương giữa đầu, phơi nắng khiến toàn thân đổ mồ hôi, hết thảy đều
làm cho nàng khổ không nói nổi. Tuy là nô bộc, nhưng cả đời này nàng chưa từng
phải chịu khổ như vậy.
Nàng cố sức mở to hai mắt, cố gắng nhìn về phía Tống
thị ngồi ngay ngắn ở phía trên. Nhưng nàng chỉ thấy trên mặt Tống thị vẻ trang
nghiêm cùng lạnh lùng, dựa vào hiểu biết nhiều năm với Tống thị, lòng của nàng
lạnh lẽo, nàng đơn giản cúi mắt, chỉ nhìn tảng đá lóe bạch quang ở phía trước,
trong nháy mắt liền vòng vo chuyển vài ý niệm, cố gắng để bản thân tuyệt đối có
lợi. Đám người Lâm Ngọc Trân, Lâm Cẩn Dung tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng,
nàng chỉ có thể trông cậy vào Tống thị, cần gì phải đắc tội hết tất cả mọi
người? Nên gánh vác sẽ gánh vác, lúc này tuy khổ, nhưng sẽ có đường lui.
Tống thị đang bất động thanh sắc đánh giá Mạnh ma ma.
Đối với một thủ hạ ngu xuẩn làm không xong chuyện, trong lòng nàng không có gì
đồng tình, đa phần là phẫn nộ cùng ghét cay ghét đắng. Nhưng nàng không hy vọng
Mạnh ma ma lắm miệng nói ra điều gì. Thấy Mạnh ma ma chỉ im lặng cúi đầu, lòng
của nàng đã quyết định.
Nàng liếc về phía Lâm Ngọc Trân ẩn hàm hưng phấn, Đồ
thị mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì, Lâm Cẩn Dung thì làm bộ bình tĩnh,
Lục lão phu nhân mặt không chút thay đổi, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên người
Phạm Bao đang khoanh tay đứng ở một bên mắt xem mũi, mũi nhìn tim hơi hơi cúi
đầu, thắt lưng lại rất thẳng tắp, cuối cùng thản nhiên thu hồi ánh mắt.
của người tốt đẹp như thế, sao đột nhiên đến chỗ ta liền thay đổi tính tình?
Chứng tỏ Nhị chất tức còn xa mới bằng người.”
Tống thị nhìn thẳng nàng: “A Dung, nếu con nói như
vậy, ta cũng sẽ không khách khí nói hai câu, chuyện này con tự thấy bản thân
chu toàn hết mọi nhẽ rồi ư? Vì sao lúc ấy Lệ Chi nhận thấy sự tình không đúng,
cũng không đi nói với Tam thẩm nương một tiếng, để người ta lại đây kiểm tra
phòng thêu thùa? Nếu lúc ấy nhiều lời một câu, có lẽ xiêm y của nhị lão và các
kiện vải khác cũng không bị cắn hỏng. Đã có người trùng hợp ở bên ngoài đánh
ngất xú tiểu tử kia, vì sao không bắt hắn vấn tội ngay? Tổn thất này vốn có thể
tránh khỏi. Ta biết con muốn mượn việc này để nhổ rễ Mạnh ma ma, nhưng chủ nhà,
không thể chỉ lo chính mình, càng phải củng cố đại cục.”
Một câu này, Đồ thị liền nhìn về phía Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung quá âm hiểm. Rõ ràng sự tình đều nằm trong lòng bàn tay, nàng cố
tình giả vờ như không biết, đợi cho sự tình đều phát sinh, nàng mới cố lộng
huyền hư, sai nha hoàn kể chuyện xưa, lại có thể hoàn toàn trở nên vô can. Rõ
ràng chính là thiết kế bẫy chờ người chui vào mà thôi, bản thân thì trở thành
vật hi sinh.
Nếu là ngăn lại, sao có thể tạo thành sự thật, sao có
thể có hiệu quả tốt như vậy? Không phải cho các ngươi cơ hội tiếp theo hại
người càng thêm điên cuồng sao? Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng thu hoạch hôm nay, ha
ha cười: “Nhị thẩm nương tính sai rồi, người quá xem trọng ta, ta sao có bản sự
lớn như vậy, cao chiêm viễn chúc (nhìn xa trông rộng), mọi
chuyện chu toàn? Thứ nhất, mọi việc đều coi trọng chứng cớ, nha hoàn Lệ Chi
trời sanh tính tình cẩn thận, không có chứng cớ, không dám chỉ chỏ bất luận kẻ
nào gây ra việc gì, chỉ dám nói với một mình ta, lúc đó ta cũng đã ngủ. Thứ
hai, Mạnh gia Tam tiểu tử theo ngách bên ngoài trốn đi bị người ta chặn lại
chính là trùng hợp, cũng là trời muốn vây lưới bắt hắn, lúc đó cửa viện khóa
chặt, sao ta có thể biết được? Mà là khi hừng đông, phòng thêu thùa xảy ra
chuyện, mới biết được. Khi đó, Phạm đại tổng quản muốn sai người tiến vào bẩm
báo lão thái thái việc này, ta vừa mới gặp gỡ, liền đem chuyện này đến báo cho
tổ mẫu, bảo Lệ Chi đi theo để ý. Rút ra cải củ còn mang theo bùn, đúng là vừa
khéo.” Nói đến nói đi, chỉ bằng một mình nàng, căn bản không thể làm được việc
này, nàng chính là nhờ có lão thái gia, mượn lực của lão thái gia, vậy thì làm
sao?