Thế Hôn

Chương 230 : Đại kỳ

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Tống thị nằm nghiêng trên tháp, nửa khép mắt, thần sắc

bình tĩnh nghe người ta hồi báo chuyện ở khố phòng: “… Nhị thiếu phu nhân lúc

này mang theo một đám người lại đây.”



Tống thị khoát tay áo, người tới cúi đầu lui xuống. Lã

thị vội hỏi: “Bà bà, nàng cũng hạ thủ được sao, so đo với hai hạ nhân như vậy.

Kế tiếp làm sao bây giờ?”



Tống thị trên mặt mang theo tươi cười cổ quái: “Không

hổ là cô chất, nàng muốn tát người ta quả nhiên thật sự giống như Đại bá mẫu

của con a. Làm sao bây giờ ư? Mở cửa đãi khách.”



Lã thị muốn nói lại thôi. Nàng thật sự không rõ Tống

thị rốt cuộc muốn làm cái gì, nói là làm khó dễ Lâm Cẩn Dung, nhưng kỹ xảo vụng

về như vậy, Lâm Cẩn Dung chẳng những không thiệt hại, ngược lại làm mất mặt Nhị

phòng, bây giờ còn tìm tới cửa, lại có ý tứ gì.



Tống thị cũng không giải thích với nàng, chỉ chậm chạp

ngồi dậy, trấn định tự nhiên vuốt lại trâm gài tóc, lại để ý váy áo.



Trong nháy mắt, bên ngoài liền vang lên tiếng cười của

Lâm Cẩn Dung: “Nhị thẩm nương, chất tức tới đền bù cho người a.”



Lã thị vén mành đi ra ngoài, miễn cưỡng cười nói: “Nhị

đệ muội, tiến vào nói chuyện. Ách, nhiều người như vậy? Đây là muốn làm cái

gì?”



Hoàng ma ma cùng Chu ma ma khóc lóc gạt lệ quỳ xuống:

“Đại thiếu phu nhân, người làm chủ cho chúng nô tỳ a, bắt nạt người quá mức.”



Lã thị ra vẻ kinh ngạc: “Đây là như thế nào? Bảo các

ngươi đi đổi một bình hoa, sao lại thành bộ dạng này? Còn thể thống gì nữa?”



Lâm Cẩn Dung nhìn Hồ ma ma liếc mắt một cái. Hồ ma ma

hiểu ý, cũng kéo Vương ma ma đi theo quỳ xuống, ai oán khóc cáo trạng: “Đại

thiếu phu nhân, cầu người thay nhóm nô tỳ làm chủ, nhóm nô tỳ oan uổng a, các

nàng dựa vào danh nghĩa của phu nhân ,à làm loạn.”



Lâm Cẩn Dung chờ bọn họ nói xong, mới mở miệng “Nhìn

xem, ngay cả quan thanh liêm cũng khó giải quyết việc nhà, hôm nay mới xảy ra

chuyện Mạnh ma ma, tiếp theo đã phát sinh việc này, thật sự là không hiểu

chuyện, chỉ vì một bình hoa mà ra tay quá nặng, thật là mất hết quy củ.” Lại

chỉ chỉ hộp gỗ bên cạnh: “Bình hoa này, không câu nệ là ai làm vỡ, đều do ta

đền bù, coi như là chút hiếu kính của tiểu bối đối với trưởng bối.”



Phương Trúc cùng Lệ Chi phối hợp mở ra, một bình hoa

xinh đẹp sắc xanh đậm bày ra ở trước mặt mọi người, ngón tay thon dài trắng

bóng như ngọc của Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng lướt qua trên mặt bình, trong giọng

nói không mang theo một chút tức giận: “Đây là đồ cưới của ta, cũng là đồ cổ
Phương Trúc im lặng đứng một bên, mắt thấy đêm càng

ngày càng muộn, bên ngoài càng ngày càng im lặng, Lâm Cẩn Dung diễn vẫn chưa

xong. Nàng giật giật hai chân đã sớm tê dại, thanh thanh cổ họng, nói: “Thiếu

phu nhân!” Chân cử động định quỳ xuống.



“Đừng!” Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một

cái: “Đang tốt lành, ngươi quỳ cái gì?”



Phương Trúc đành phải dừng lại.



Lâm Cẩn Dung lại nói: “Đã trễ thế này, ngươi tại sao

còn đứng ở đây? Không quay về sao? Hai hài tử của ngươi không phải còn nhỏ sao?

Ngươi không nhớ bọn nó ư?”



Phương Trúc nghẹn ngào. Nàng lúc trước có thể diện, đó

là bởi vì nàng là người theo Lâm Ngọc Trân đã lâu, lại có phần ân tình lúc

trước chăm sóc Lục Giam, Lâm Ngọc Trân cùng Lục Vân còn coi trọng nàng, cử nàng

tới giúp Lâm Cẩn Dung. Nhưng hiện tại, chuyện của Mạnh ma ma đã chứng tỏ hai

phương diện, nàng không có nửa điểm hữu dụng, còn bị Lệ Chi theo dõi. Nàng dĩ

nhiên đã bị đem cho, Lâm Ngọc Trân không có khả năng thu hồi nàng về, Lâm Cẩn

Dung cũng không có khả năng đối đãi với nàng như trước. Mắt thấy một ngày vừa

trôi qua, chợt ngã vào đáy cốc. Phải làm sao bây giờ? Nàng chỉ có thể khẩn cầu

Lâm Cẩn Dung tha thứ, nhưng rõ ràng, Lâm Cẩn Dung không muốn dễ dàng bỏ qua cho

nàng.



Lâm Cẩn Dung không hờn giận nói: “Ngươi khóc cái gì?”



Phương Trúc quỳ xuống, lê gối tới trước mặt nàng, lấy

đầu chạm đất: “Thiếu phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ không nên cô phụ hảo

tâm của người. Nô tỳ có mắt không tròng, nhìn nhầm thiếu phu nhân, nô tỳ là

gieo gió gặt bão, nhưng nô tỳ không phải người không có lương tâm.”



Lâm Cẩn Dung không nói gì.



Lệ Chi hợp thời khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, ai không

có thời điểm hồ đồ? Huống hồ đôi khi có một số việc cũng không phải do mình tự

làm chủ.”



Lâm Cẩn Dung lúc này mới nói: “Giữ lại hay không giữ

ngươi lại, ta còn muốn hỏi qua ý tứ của Nhị gia. Đi về trước đi, hai ngày này

cũng không cần tiến vào hầu hạ.” Phương Trúc này, ngoài việc là tay sai của Lâm

Ngọc Trân, thật sự là người đắc lực, lúc này nàng có nhu cầu cấp bách về nhân

thủ, cứ như vậy bỏ người đi sẽ không có lợi, cho nên chỉ muốn làm khó Phương

Trúc một hồi.



Phương Trúc lại không biết Lâm Cẩn Dung tính toán thế

nào, trong mắt lộ ra vài phần tuyệt vọng, hàm chứa lệ, đoan đoan chính chính

dập đầu lạy ba cái, cúi bả vai rời đi.