Thế Hôn
Chương 231 : Thất thế
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
“Thiếu phu nhân, bên ngoài đang truyền lời đồn là
người khố phòng không nói đạo lý, làm vỡ bình hoa, còn đánh người. Cho nên
người mới phải bồi thường cho Nhị phu nhân, Nhị phu nhân vì muốn giữ thể diện
của người, vì giữ hòa khí, cho nên mới đánh Hoàng ma ma và Chu ma ma. Hiện nay
mọi người đều nói Nhị phu nhân rộng lượng, nên hành động như vậy. Nói người rốt
cục tuổi còn trẻ, hơi bá đạo nóng nảy.” Anh Đào tức giận đến hai má phình to,
vẻ mặt khó chịu: “Nô tỳ nói không phải có chuyện như vậy, các nàng đã nói, nếu
không, vì sao người phải lấy đồ cưới của bản thân ra đền bù?”
“Quả thực chính là trắng đen lẫn lộn.” Đậu Nhi là
người thành thật, cũng nhịn không được nói: “Thiếu phu nhân lúc ấy nên điều tra
ra manh mối, rốt cuộc ai làm vỡ bình hòa, nếu thật sự muốn điều tra cũng không
phải không được.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cần gì phải như vậy? Nếu điều
tra trên một cái bình hoa vỡ, vậy sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian, còn liên lụy
đến bao nhiêu người nữa? Kết quả thì sao? Các ngươi so sánh tình hình hiện tại
trong khố phòng cùng mấy ngày trước đây thì thế nào?”
Đã nhiều ngày nay trong khố phòng vững vàng, so với trước
đó vài ngày ở mặt ngoài im lặng, kì thực sóng ngầm mãnh liệt là hoàn toàn khác
biệt, thật sự ổn thỏa. Đây chỉ là một chỗ nhỏ, từ ánh mắt cùng hành động của
nhóm quản sự ma ma đều có thể nhận ra. Đậu Nhi nghĩ nghĩ, nói: “Tuy là như thế,
nhưng nô tỳ luôn cảm thấy bất bình thay thiếu phu nhân.”
Lâm Cẩn Dung thở dài: “Vải lót bên trong áo hay chăn
đều có, ai mà không muốn. Nhưng nếu không thể lưỡng toàn, lót bên trong áo hay
chăn có thể còn quan trọng hơn so với vẻ ngoài.”
Lệ Chi ở một bên thay Lâm Cẩn Dung thêu áo lót, nghe
vậy nâng mắt cười: “Vẻ ngoài là nhìn cho đẹp, lót bên trong áo hay chăn mới là
lợi ích thực tế. Nhưng tấm áo lót này của thiếu phu nhân, dù là vẻ ngoài hay
phần lót đều phải thật tốt mới được.”
Lâm Cẩn Dung vừa rửa tay, vẩy vài hạt vào mặt nàng:
“Mồm miệng càng ngày càng lưu loát.”
Quế Viên tiến vào nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân,
Phương Trúc lại tới nữa, muốn tặng mấy đóa hoa vải nàng tự làm. Nói là hai ngày
nay ở nhà nghỉ ngơi, không có việc gì làm, để hiếu kính thiếu phu nhân.” Vừa
nói, một bên mở ra hộp nhỏ trong tay, trong hộp có mấy đóa hoa giả, giống như
đúc, sống động như thật, thập phần tinh tế.
Ngồi một lúc, còn có chút buồn ngủ, mở to mắt nhìn chung quanh, thấy bốn phía
im ắng, đừng nói tới bóng người, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, liền yên
tâm lớn mật nửa nằm nửa ngồi tựa vào cây cột mà ngủ.
Giữa hồ sen có một cây cầu nối đến nhà thủy tạ, có một
người đi đến, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rồi lại quay trở về. Phương Trúc
nửa điểm không biết, liên tục lo lắng vài ngày, ăn không ngon ngủ không yên, chợt
thả lỏng, chỉ thấy vô cùng mỏi mệt, vì thế lăn ra ngủ say sưa.
Lục lão ông mỗi ngày sau giữa trưa cũng có thói quen
nghỉ trưa, một ngày này, hắn trước tiên đi dạo một vòng ở vườn hoa nhỏ bên
ngoài Tụ Hiền các, nhổ mấy gốc cỏ dại, lại đi hành lang trêu chọc mấy con chim
tước mà mình nuôi, rồi sau đó sẽ đi đến thư phòng. Vừa lười biếng vặn thắt
lưng, chỉ thấy Lục Luân cùng Lục Thiện ghé vào cửa sổ thư phòng trông mong nhìn
hắn, nghĩ rằng hai hài tử này lập tức sẽ bị đưa đi Thái Minh phủ, trong lòng
mềm nhũn, liền mở lời: “Ta đi nghỉ trưa, hai người các con nếu không ngủ, thì
cứ ra ngoài đi dạo một chút.”
Lục Luân làm sao còn ngồi đó, lập tức hoan hô một
tiếng, xoay người ném một quyển sách lên trời, nhảy chân chạy tới tiếp được,
dùng sức xoa nhẹ hai má Lục Thiện, cười nói: “Chúng ta đi dạo trong vườn đi một
chút!”
Lục Thiện hưng phấn hai mắt tỏa sáng, nhưng vẫn khiếp
đảm nhìn Lục lão ông. Lục lão ông thở dài, đi qua đi sờ sờ đầu Lục Thiện, định
xoa đầu Lục Luân, mới phát hiện Lục Luân đã sớm cao lớn bằng mình, không khỏi
bật cười. Lục Luân lại nghịch ngợm, cúi thân xuống để hắn xoa.
Lục lão ông tuy rằng thường mắng Lục Luân bất hảo, kỳ
thật trong lòng yêu thích tôn tử hào sảng tinh thuần này, không khỏi nở nụ
cười, phân phó Tiểu Cứu: “Đi theo hầu hạ, không được có sai lầm gì.”
Mới chờ hắn xoay người vào phòng, Lục Luân liền ác
thanh ác khí mắng gã sai vặt đuổi đi, cùng Lục Thiện lén lút đi đến sân viện
của hắn, lấy ra một dây câu, móc câu, đá lửa, một ít muối tiêu linh tinh cho
vào một bọc nhỏ, lại lén lút tránh né hạ nhân, tìm đường mòn hẻo lánh hướng tới
vườn ở phương bắc, nửa đường lại dừng lại, ở vườn hoa đào tìm giun cho vào
chai.