Thế Hôn
Chương 232 : Thiên ý
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Hai người lặng lẽ đi đến bên cạnh hồ sen, Lục Luân
đánh giá chung quanh một phen, thấp giọng nói: “Thấy chưa? Ta đã nói lúc này
không có người mà, Lục đệ đã tin chưa? Mấy con cá này, vừa béo lại ăn rất ngon.
Càng cấm không được ăn, thì càng muốn ăn, cũng càng thấy ngon hơn.”
Lục Thiện có chút khẩn trương: “Ta thấy chúng ta nên
tìm một chỗ để trốn mới đúng. Nếu để tổ phụ biết được chúng ta muốn ăn cá của
hắn, cũng không phải là chuyện đùa giỡn nữa rồi.”
Lục Luân nói: “Đương nhiên, đi theo ta, ta biết chỗ để
ẩn nấp.” Loại sự tình này hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, tất nhiên
khá quen thuộc.
Lục Thiện đi theo hắn, chui đầu vào trong cây tùng
thấp bên cạnh hồ sen, nương theo cành lá, vừa vặn che kín thân hình hai người,
lại là chỗ khuất nắng, trong nước cũng không phản chiếu bóng của hai người.
Lục Luân từ trong chai lấy ra một con giun, đưa cho
Lục Thiện: “Kéo đứt nó thành hai đoạn.” Con giun kia vặn vẹo một hồi trên ngón
tay hắn, một chốc dài, một chốc ngắn, trơn tuồn tuột.”Ục “Lục Thiện che miệng
lại, sắc mặt trắng bệch, thiếu chút nữa nôn ra điểm tâm đã ăn.
Lục Luân tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, thấp
giọng mắng: “Nam tử hán đại trượng phu, lại sợ một con giun nhỏ, thật sự là
không có tiền đồ.” Miệng tuy mắng, nhưng cũng không ép uộc hắn, bản thân kéo
con giun thành hai đoạn, mắc lên móc câu, cũng không dùng cần câu, chỉ dùng cỏ
lau cột vào dây câu rồi tung vào trong hồ, hứng thú trí bừng bừng chờ cá mắc
câu.
Lục Thiện tới gần, im lặng canh giữ bên người hắn,
nhìn chằm chằm vào mặt hồ sáng lấp lánh, phản chiếu ánh xanh của lá cây mà ngẩn
người.
Lục Luân quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Lục đệ, vì
sao đệ luôn không được tự nhiên với Nhị ca vậy? Trong lòng hắn rất thương đệ,
thường xuyên tìm ta hỏi chuyện về đệ.”
Lục Thiện cúi mắt không nói.
Lục Luân nói: “Nhìn xem bộ dạng không được tự nhiên
này của đệ, còn không bằng đàn bà a. Rốt cuộc thế nào, nơi này cũng không có
người ngoài, đệ hãy nói ta nghe một chút, là có đạo lý hay không a.”
không nhìn được gì cả.
Mà trong lúc đó, ma ma lúc trước lén lút đi vào nhà
thuỷ tạ dùng tay nhấc chân váy nhanh chóng chạy đi, hắn vừa thấy liền hiểu
được, quát to một tiếng, lưu loát nhảy ra, nhanh hướng tới hành lang dài bên
kia, một bên chạy một bên kêu: “Bắt trộm a!”
Ma ma kia thấy tình hình không tốt, xoay người chạy
trở lại, Lục Luân chưa bao giờ gặp phải loại sự tình này, quả thực hưng phấn
muốn chết, chỉ hận trong tay không có đao hay kiếm, kêu to vọt đi lên, la lớn:
“Kẻ trộm đứng lại! Ta tha chết cho ngươi!”
Ma ma kia căn bản không dám quay đầu lại, vọt tới chỗ
sâu trong nhà thủy tạ, kéo cao chân váy lên, không chút do dự nhảy vào hồ nước,
Lục Luân là người nào, trèo cây, dưới nước không gì không biết, làm sao có thể
để nàng ta đào tẩu, không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống theo, vừa mới rơi
xuống nước, đã bị một cái gì đó che lấp, không thấy rõ mọi vật, chờ hắn đem vật
kia đẩy ra, ma ma kia sớm đã không thấy tăm hơi, cũng không biết là trốn sau
phiến lá sen nào.
Hắn lúc này mới cầm vật kia lên xem, chính là một chiếc
váy cũ của nữ nhân, nghĩ chắc là ma ma kia trong lúc vội vàng trốn thoát cởi ra
vứt vào mặt hắn để chạy trốn. Hắn tức giận ném mảnh vải đi, liên tục phi vài
tiếng, thầm nghĩ xui xẻo. Chợt nhớ ra không biết lúc trước là vật gì rơi xuống
nước, nhìn quanh trái phải, vậy mà hắn có thể thấy cách đó không xa có khối vải
màu lam di động chìm nổi. Hắn bơi qua sờ soạng một lúc, bắt lấy tấm vải dệt
này, vừa kéo một cái, lại kéo được cả một người lên.
Lại nói Lục Thiện, bất quá trong nháy mắt, Lục Luân đã
vòng qua người hắn chạy đi, hắn còn chưa kịp phản ứng, Lục Luân đã hô to đuổi
theo ma ma kia. Hai người một người chạy một người đuổi, đảo mắt liền chạy vào
phía sâu trong nhà thủy tạ, cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chưa từng trải qua loại chuyện này, lại thể nhược
thần hư, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải ngơ ngác đứng
chờ người nghe thấy thanh âm mà chạy tới. Ai ngờ cũng không thấy có ai đến,
đồng thời nghe thấy hai đợt tiếng nước bắn lên, hắn có ngốc cũng hiểu được Lục
Luân gặp nguy hiểm, liền hoảng hốt, thất tha thất thểu chạy tới nhà thủy tạ,
lên tiếng hô to: “Người đâu! Người đâu! Cứu mạng!” Một bên kêu, một bên khóc òa
lên.