Thế Hôn

Chương 233 : Thả lỏng

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Lục Thiện một bên khóc, một bên chạy về phía nhà thủy

tạ. Chạy đến cuối, mới nghe thấy Lục Luân mắng: “Cái gì a, ta còn chưa chết.

Lại đây hỗ trợ đi.” Lục Thiện cực kỳ vui mừng, thút tha thút thít bổ nhào vào

rào chắn bên cạnh nhìn xuống.



Nước trong hồ sen không sâu, bất quá chỉ cao đến nách

Lục Luân mà thôi. Trong tay Lục Luân có nâng một người, người nọ nhắm tịt mắt,

vẫn không nhúc nhích, cũng không biết là chết hay sống.



Lục Thiện nhìn mà nhận ra ngày, người này rõ ràng là

Phương Trúc bên người của Lâm Cẩn Dung, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại là

nàng? Nàng đã chết rồi sao?”



Lục Luân nhíu hai hàng lông mày rậm như sâu róm, có

chút không kiên nhẫn nói: “Không chết, còn thở, nhanh hỗ trợ kéo người lên, sao

vẫn chưa thấy có người tới, chết ở đâu rồi?”



Khi nói chuyện, chỉ thấy vài ma ma kinh kinh hoảng

hoảng tìm đến, thấy thế vội ba chân bốn cẳng kéo Phương Trúc lên.



Lục Luân thấy mấy ma ma kia vội vàng cứu trị Phương

Trúc, liền không hề quản, ngược lại hung thần ác sát nói: “Có trộm ẩn núp chung

quanh đây, lập tức bao vây lại, tất yếu bắt lấy nàng ta, nàng ta không mặc váy,

trên thân mặc một kiện áo tử màu nâu. Ai bắt được, ta sẽ thưởng lớn!” Rồi sai

người đi bẩm báo Lâm Cẩn Dung, bản thân hắn thì kiểm tra, tìm chút gậy tre linh

tinh gì đó, lần lượt lùng sục xung quanh.



Lâm Cẩn Dung vừa thấy Phương Trúc, trong lòng sợ tới

mức loạn nhảy, này thật sự không thể tưởng được. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một

chút nữa Phương Trúc sẽ chết. Kiếp trước, Phương Trúc là không chết, vì vậy

kiếp này, nàng cũng không nghĩ đến Phương Trúc sẽ chết. Nếu Phương Trúc chết

ngay tại đây, hơn nữa bị chết không minh bạch, đám người Lục Luân không nhìn

thấy, có phải bên ngoài sẽ truyền ra lời đồn, rằng Phương Trúc bị nàng bức bách

nên nhảy cầu tự tử hay không? Khi đó nàng có nhảy vào sông hoàng hà cũng không

rửa hết oan uổng.



Nàng lại liên tưởng đến những gì Tống thị làm lúc

trước, không phải là muốn tạo nên một hình tượng tàn nhẫn ác độc, thiếu tình

cảm hay sao? Nhất định là Tống thị, nhất định là Tống thị! Lâm Cẩn Dung chỉ cảm

thấy lạnh cả người. Nàng cùng Tống thị chi tranh, cũng chính là đích tôn cùng

Nhị phòng chi tranh, nàng nghĩ đến, xúi giục bất hòa, giấu giếm không báo Lục

Giam bị bệnh, đề nghị người để quản lý thôn trang của nàng, thả chuột, đánh bán

vài tôi tớ, làm vỡ bình hoa, cho dù có chút thủ đoạn, lại không nghĩ rằng, Tống

thị chỉ vì muốn khiến thanh danh nàng trở nên bại hoại, mà dễ dàng lấy mạng một

người nào đó.




Lệ Chi ổn trọng, nghe vậy trả lời: “Buổi chiều nô tỳ

vừa thấy tình cảnh của Phương Trúc, cũng đã phân phó rồi.”



Lâm Cẩn Dung tháo trâm sai, rồi dựa vào ngồi ở đầu

giường ngây ngốc trong chốt lát, canh an thần lúc nãy hiện giờ có tác dụng,

liền hỗn loạn cởi quần áo, nằm xuống nặng nề ngủ.



Trong Tụ Hiền các, không khí thập phần nặng nề.



Lục lão ông ngồi trên phía cao, lạnh lẽo nhìn bốn

người Lục Kiến Trung, Tống thị, Lục Thiệu, Lã thị đứng thành một hàng, hồi lâu

không nói được lời nào.



Lục Kiến Trung cùng Tống thị mắt xem mũi, mũi nhìn

tim, không có biểu tình gì đặc biệt, thản nhiên tự tại. Lục Thiệu có chút khẩn

trương, nhưng vẫn là vẻ mặt thuần phác cùng hàm hậu, Lã thị thì môi trắng bệch,

nhẹ nhàng run run, có chút chống đỡ không được.



Lục Thiệu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Tổ phụ,

vườn lớn như vậy, trời lại tối, Ngũ đệ trẻ tuổi, sợ là không tìm thấy ma ma

kia, không bằng để tôn nhi đi theo hắn tìm kiếm, cũng dễ dàng hơn.”



Lục lão ông cười lạnh một tiếng: “Ta sợ ngươi đi tìm

cũng không thấy!”



Lục Thiệu sắc mặt lúc này mới đột nhiên thay đổi,

giương mắt nhìn Lục lão ông, run run môi nói: “Tôn nhi không rõ ý tứ của tổ

phụ.”



Lục lão ông lạnh lùng cười, nhìn Lục Kiến Trung cùng

Tống thị bình tĩnh tự nhiên, nói: “Ngươi không rõ, có thể hỏi phụ mẫu ngươi.”



Lục Kiến Trung mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì?”



“Vô liêm sỉ! Ngươi còn giả bộ!” Lục lão ông đưa tay ném

chặn giấy, Lục Kiến Trung không dám trốn, Tống thị đẩy mạnh hắn một cái, tránh

được chặn giấy kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục lão thái gia nói: “Công công,

chuyện gì cũng từ từ mà nói, chớ tức giận tổn hại thân thể, nhi tức đều là

người ngu dốt, thỉnh người dạy bảo, có chỗ nào sai, chúng ta cũng tiện sửa

đổi.”



Lục lão ông tức giận cười lạnh: “Ngươi cho là ta không

nắm được cái đuôi của ngươi chăng? Đừng ép ta!”