Thế Hôn

Chương 234 : Phát uy

Ngày đăng: 22:05 21/04/20


Tống thị sắc mặt không thay đổi, đoan đoan chính chính

quỳ xuống: “Thỉnh công công dạy bảo.” Chuyện ngày hôm nay chứng cớ đều không

có, nàng nghĩ rằng Lục lão ông chỉ có thể suy đoán, mà không có chứng cớ! !

Không có chứng cớ sẽ không thể khiến người khác tâm phục khẩu phục. Đây không

phải là điều hắn để ý nhất sao? Vô lý sao có thể khiến cho người ta phục đây?



Lục Kiến Trung vội đi theo quỳ xuống, dập đầu một cái,

khóc rống trào nước mắt: “Phụ thân, con đây là làm sai cái gì? Lão nhân gia

người không nói, con thực không rõ.”



Thấy hai người đều quỳ xuống, Lục Thiệu cùng Lã thị

sao có thể đứng yên? Không khỏi cũng quỳ xuống, nằm úp mặt dưới đất không dám

ngẩng đầu, Lã thị đã từng bị cảnh cáo, không chịu nổi trấn áp như vậy, cũng nhẹ

nhàng khóc nức nở theo.



Lục lão ông quan sát bốn người, khinh khẽ cười cười:

“Tốt, các ngươi mới là người một nhà!”



Lời này nói ra trầm trọng, cũng đâm vào tim của Lục

Kiến Trung, hắn lê đến trước mặt Lục lão ông, ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ

nói: “Phụ thân, người nói lời này khiến tâm tính thiện lương của con đau lòng,

hận không thể đi tìm cái chết để chứng tỏ trong sạch.”



Lục lão ông cúi lông mi, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cứ

như vậy, ta chỉ sợ cũng hận không thể để ngươi đi chết cho trong sạch!”



Lục Kiến Trung nghe vậy, áp lực khóc rống lên, khóc

được vài tiếng, không thể thở nổi, đúng là muốn chết ngất vậy. Tống thị vội đi

đến bên cạnh hắn, đỡ lấy hắn, dùng sức xoa ngực, cũng đi theo khóc lóc: “Chàng

đừng làm ta sợ, nếu chàng có gì không hay xảy ra, bảo ta làm sao bây giờ? Ta

cũng sẽ chết theo chàng thôi.”



Lục lão ông tức giận đến cực điểm. Đây là tỏ vẻ cứng

rắn, lấy cái chết để bức bách. Cho rằng hắn không thể không buông tha Nhị phòng

sao? Đúng vậy, Đại phòng miệng cọp gan thỏ, Lục Giam chưa thành tài, Tam phòng

cái gì cũng đều không có, chỉ có Nhị phòng thịnh vượng có vẻ như là nhân vật

không thể thiếu trong cái nhà này. Nhưng hắn cường ngạnh cả đời, sao có thể để

người khác dễ dàng bức bách? Hắn hít một hơi, thập phần bình tĩnh nói: “Đi đi,

chết cũng tốt, đỡ phải mang tiếng thất đức, đánh mất thể diện hai nhà Lục,

Tống.”



“…” Trong phòng nhất thời yên lặng.



Tống thị hoảng sợ nới rộng miệng, kinh ngạc nhìn Lục

lão ông, dường như không nghe thấy lời hắn vừa nói. Lục lão ông quan sát nàng,

nhẹ nhàng phun ra một câu: “Rất nhiều chuyện, không cần chứng cớ, cũng không

cần lý do, ta muốn chỉnh lý, ai dám ngăn cản ta?!” Hắn chỉ vào Lục Kiến Trung:

“Ngươi dám ngăn cản ta hay không? Có dám ngỗ nghịch hay không?”



Lục Kiến Trung cũng không dám nằm ngay đơ giả chết, há

mồm không dám nói gì, chỉ càng không ngừng dập đầu. Bất hiếu ngỗ nghịch, đó là
Lục lão ông có chút bi thương nói: “Ta cũng không biết

còn có thể sống thêm bao lâu, tổ mẫu con sức khỏe không tốt, áp chế không nổi.

Ta mà chết, cái nhà này sẽ tan rã mất. Ta chỉ hy vọng, con có thể thừa dịp

trước lúc đó mà nhanh chóng tự lập.”



Lục Giam nhịn không được trong lòng chua xót, đi đến

trước mặt hắn, thật tình thật ý nói: “Tổ phụ nhất định có thể sống thọ trăm

tuổi. Người nhất định phải sống lâu, chờ tôn nhi tên đề bảng vàng, làm rạng rỡ

tổ tông. Người…” Lục Giam thanh âm có chút nghẹn ngào, “Trên đời này, không còn

ai đau lòng con giống như người. Tôn nhi còn chưa kịp hiếu kính người mà.”



Lục lão ông cũng có chút động lòng, thấp giọng nói:

“Nhị lang, lại cố gắng thêm đi. Tương lai của Lục gia cần đến con. Ngày kia ta

sẽ tống xuất Tam đệ, Ngũ đệ, Lục đệ đi. Bằng không ngày về lâu về dài, ta sợ

chút nhân tình cuối cùng đều không còn gì cả.”



Lục Giam không khỏi an ủi hắn: “Chỉ cần Nhị thẩm nương

lầm đường lạc lối biết quay đầu, nghĩ đến về sau loại chuyện này sẽ không phát

sinh nữa.”



“Ta tính để nàng đến ở thôn trang mấy ngày.” Lục lão

ông khe khẽ thở dài, muốn nói lại thôi, cuối cùng hỏi: “Con và A Dung gần đây

như thế nào?”



Hắn mặc dù không nói rõ, nhưng Lục Giam cũng hiểu được

ý tứ của hắn, không khỏi trên mặt hơi hơi nóng lên, cúi mắt nói: “Rất tốt.”



Lục lão ông ý vị thâm trường nói: “Ta nhìn hành động

mấy ngày nay của nàng, thật rất khá. Con phải đối tốt với nàng, hết sức đối tốt

với nàng. Tương lai của con mới có thể vô lo vô nghĩ.” Lại thấp giọng nói: “Ta

tính, đưa một cửa hàng nhỏ cho con làm ăn thử, có muốn hay không?”



Lục Giam không nghĩ tới loại sự tình này, theo bản

năng định cự tuyệt, Lục lão ông thở dài: “Từ chối cái gì? Tổ phụ cho con thì

tiếp nhận đi. Chỉ có Phạm Bao và ta biết, quản sự của cửa hàng cũng là người

một nhà. Tuổi con đã lớn, chỉ dựa vào chút tiền chung phân phát là không đủ

dùng, rất nhiều việc cần đến tiền mà. Cũng không thể dùng đồ cưới của thê tử mà

chi tiêu chứ? Bản thân học kinh doanh một chút, chớ để giấy bút phủ kín hai

mắt.”



Lục Giam không hề cự tuyệt nữa, hướng tới Lục lão ông

cúi đầu thật sâu.



Lục lão ông hiền lành cười: “Đi đi, ngày sau chớ quên

các huynh đệ của con. Thời điểm có thể đoàn kết trăm ngàn lần đừng quá ghi nhớ

cừu oán.”