Thế Hôn
Chương 235 : Không ngốc
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Vì để tiện tìm người, nha hoàn ma ma các phòng các
viện đều tập trung ở một chỗ, không được ra ngoài. Lục Luân mang theo gia đinh,
giơ cây đuốc tìm tòi chung quanh. Từ sau giữa trưa đến bây giờ, từ phương bắc
hồ sen lục soát đến phía nam, dĩ nhiên đã qua vài canh giờ, hắn đúng là nửa
điểm ủ rũ đều không có, vẫn hưng phấn bừng bừng.
Xa xa nhìn thấy Lục Thiệu lại đây, hắn cũng không có
suy nghĩ gì khác, bước nhanh tiếp đón rồi nói: “Ca ca là tới hỗ trợ sao?”
Lục Thiệu thần sắc phức tạp nhìn hắn.
Lục Luân mạc danh kỳ diệu sờ sờ mặt, cười ngây ngô
nói: “Ca ca nhìn cái gì a? Có phải trên mặt ta dính bùn đất không?”
Lục Thiệu khe khẽ thở dài: “Không cần tìm, đã tìm được
người rồi.”
Lục Luân ngạc nhiên nói: “Di, huynh tìm được ở đâu
vậy? Ta tìm nửa ngày không thấy mà huynh lại tìm ra a?”
“Ngay tại bên trong hồ sen.” Lục Thiệu không muốn cùng
hắn nhiều lời, chỉ mệt mỏi phân phó mọi người: “Thu dọn rồi tản đi.”
“Làm sao có thể? Ta cũng tìm trong hồ sen vài lần.
Nàng ta trốn thế nào vậy?” Lục Luân quấn quít lấy hắn: “Ta đi xem xét xem, ta
phải hỏi đến cùng nàng ta tránh thoát thế nào, còn có nàng vì sao phải hại
người a.”
Lục Thiệu nói: “Không cần, nàng đã chết rồi.” Hắn
trọng điểm cường điệu: “Là chết chìm trong hoa sen, ngay gần nhà thủy tạ, có
một chỗ kín, vừa vặn có thể giấu người, không nhìn kỹ sẽ không thấy. Đại khái
là tránh né các ngươi, ở đáy nước nín thở quá lâu mà chết rồi.” Vì chứng minh
lời mình nói, hai gia đinh đi theo hắn cũng gật đầu, “Thật sự là không thể
tưởng được, ai lại nghĩ có người trốn ở đó chứ?”
Chỗ đó hắn cũng qua lại xem xét vài lần, căn bản là
không nhìn thấy người nào mà. Lục Luân hồ nghi nhìn chằm chằm Lục Thiệu, Lục
Thiệu đối diện với ánh mắt trong trẻo của hắn lại có chút chột dạ, cố gắng trấn
định cười cười, khen ngợi hắn: “Ngũ đệ trưởng thành a, có thể giúp việc trong
nhà rồi.”
“Bất quá là chút việc vặt mà thôi.” Lục Luân miễn
cưỡng cười: “Ta vẫn muốn nhìn xem thế nào.”
Lục Thiệu xoay người bước đi: “Đệ không sợ ban đêm gặp
ác mộng sao?”
Lục Luân là lần đầu tiên nhìn thấy người chết. Dù lá
gan của hắn lớn, hắn cũng chỉ cố gắng chống đỡ mới không thay đổi sắc mặt. Từ
sài phòng có thi thể ra, hắn liền cho hạ nhân lui xuống, thấp giọng hỏi Lục
Lục Giam quả nhiên buông tay, hàm chứa tươi cười cất
xấp giấy tờ kia vào hộp trang sức của nàng.
Phu thê hai người dùng cơm xong, Lâm Cẩn Dung cùng Lục
Giam thương lượng: “Ta đi nhìn xem Phương Trúc. Mấy ngày trước ta đã nói qua
với nàng, giữ hay không giữ nàng lại thì phải chờ chàng trở về, hỏi ý chàng rồi
mới quyết định sau. Nói vậy hôm nay nàng sẽ hỏi ta, Mẫn Hành là thấy thế nào?”
Đây là con cờ Lâm Ngọc Trân đặt ở nơi này, muốn giữ lại hay không, nàng thì
không sao cả, chỉ cần xem ý tứ của hắn thế nào.
Lục Giam giương mắt nhìn nàng: “Ta lúc trước nghe nói
nàng ta tỉnh, liền tới thăm, dĩ nhiên đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng ta rồi. Ta
nghĩ, để nàng ta lưu lại, hỗ trợ nàng một tay cũng tốt. Chắc hẳn, cùng một sai
lầm nàng ta sẽ không tái phạm lần thứ hai.” Nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Nếu
ngày sau nàng ta không theo ý nàng, nàng cứ tùy thời mà đuổi người đi, không cần
hỏi lại ý tứ của ta.”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười: “Mẫn
Hành nói gì thì cứ quyết định như vậy.” Nàng tính toán hồi lâu, cuối cùng ở
trong khốn cảnh người trước hết vươn tay viện trợ Phương Trúc, khiến Phương
Trúc cảm kích nhất chính là Lục Giam, mà cũng không phải là nàng.
Phương Trúc còn không có tinh thần gì, được trượng phu Lưu Ngũ giúp đỡ bước ra
hành lễ với Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung ý bảo Lệ Chi cùng Quế Viên tiến lên ngăn
lại, để nàng nằm đáp lời, trước an ủi nàng một hồi, lại thưởng một quan tiền,
bảo nàng an tâm dưỡng bệnh, sớm ngày trở về làm việc.
Phương Trúc hàm chứa lệ cảm tạ, lại nhân cơ hội biểu
lộ lòng trung thành: “Thiếu phu nhân, lời nói không bằng hành động, nô tỳ không
dám nói nhiều, người chỉ nhìn sau này là được. Người và Nhị gia đều là người
phúc hậu, nô tỳ nếu là… thì sẽ là lang tâm cẩu phế.”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Được, ta chờ xem về sau
thế nào.”
Chợt nghe bên ngoài trượng phu Lưu Ngũ của Phương Trúc
cười làm lành nói: “Ngũ gia sao lại tới nơi này?”
Lục Luân nói: “Ta có hai câu nói muốn hỏi Phương Trúc.
Di, Nhị tẩu đã ở nơi này rồi sao?”
Lâm Cẩn Dung liền ngữ khí vui vẻ cùng hắn chào hỏi:
“Ngũ đệ đến có việc gì?”
Phương Trúc không khỏi đứng dậy hành lễ đáp tạ ân cứu
mạng của Lục Luân, Lục Luân cách qua lớp mành nói: “Ngươi bị bệnh, không cần đa
lễ, ta cũng không tiến vào, chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngày thường có thù hằn gì
với ma ma kia không?”