Thế Hôn
Chương 236 : Đập tay thề
Ngày đăng: 22:05 21/04/20
Phương Trúc liên tiếp bị cuốn vào loại chuyện này, rõ
ràng biết chủ tử kiêng kị cái gì, biết đi sai một bước sẽ là vạn kiếp bất phục,
sao dám trả lời linh tinh? Không khỏi dò xét nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, hy vọng
có thể nhận được ám chỉ gì đó.
Lâm Cẩn Dung hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi cẩn
thận suy nghĩ, không thể không có một căn do nào được. Ngũ gia là người phúc
hậu, ngươi đừng giấu giếm hắn.”
Phương Trúc hiểu ý, liền thập phần cẩn thận nói: “Hồi
Ngũ gia, năm gần đây thì không có. Duy chỉ có một chuyện, rất nhiều năm trước,
ta còn hầu hạ bên người Đại phu nhân, lúc đó vẫn chưa đi Giang Nam, có một
ngày, Đại phu nhân sai ma ma này cắm một bình hoa sen cho người nhưng nàng ta
tay chân vụng về, huých phải đồ vật gì đó trong phòng của Đại phu nhân. Khi đó
Đại phu nhân tâm tình phá lệ không tốt, liền bảo ta vả miệng nàng mấy cái, nàng
kêu oan, Đại phu nhân liền sai ta tha nàng xuống quỳ hai canh giờ để thị chúng.
Sợ là vì điều này chăng?”Đừng vội nói căn do nào, mặc dù không có cũng phải tìm
cái cớ, biến thành việc báo thù bình thường, nàng mới có thể tiếp tục giả ngốc.
Nếu chỉ vì việc nhỏ nhặt này mà trả thù nàng, đẩy nàng
vào chỗ chết, còn mất nhiều năm mới động thủ, thật khiến người ta chê cười. Rõ
ràng là có ẩn tình khác, nhưng Lục Luân biết có hỏi thêm cũng không được gì,
không khỏi thất vọng, tiếp đón Lâm Cẩn Dung: “Nhị tẩu, chúng ta đi ra ngoài
được không?”
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, cùng hắn kết bạn mà
đi. Thấy hắn lòng có tâm sự, rầu rĩ không vui, hiểu được hắn đại khái đang tính
toán, không đành lòng khiến hắn khó xử, liền cố ý không đề cập chuyện này với
hắn, chỉ dặn dò nói: “Nghe nói ngày mai tiểu thúc sẽ đi Thái Minh phủ, xuất môn
không thể so với lúc ở nhà, cần phải áp chế tính tình, đừng vội xằng bậy. Đệ
phải biết rằng, gia thế bên ngoài mạnh hơn đệ, người có quyền đầu cứng rắn hơn
đệ có rất nhiều, nên chiếu cố bản thân.”
“So với ta còn nhỏ tuổi hơn, không phải chỉ là có danh
phận tẩu tử thôi sao, cứ như vậy mà chỉ giáo ta.” Lục Luân cố ý mang theo vài
phần khinh thường không phục, trách Lâm Cẩn Dung mắng hắn vài câu.
Nhưng lại chạm phải ánh mắt thân thiết từ nội tâm của
Lâm Cẩn Dung, nhất thời cảm thấy hối lỗi cùng khó chịu chồng chất trong lòng,
nói không nên lời, phút cuối cùng, chỉ vái chào thật sâu, thấp giọng nói: “A
Dung muội phải bảo trọng, nếu lúc nào cần đến ta, chỉ cần muội mở miệng.”
Hắn không xưng hô Nhị tẩu hay Tứ muội muội, mà là trực
tiếp gọi nhũ danh của Lâm Cẩn Dung, nói cách khác, dứt bỏ hai thân phận này,
hắn cũng vẫn luôn quan tâm nàng. Lâm Cẩn Dung cảm thấy trong lòng tràn đầy,
thập phần thỏa mãn, liền trịnh trọng nói: “Lục Luân, đệ có bằng lòng đáp ứng
với ta một chuyện không?”
Lục lão phu nhân nói: “Ngươi có thời gian khóc lóc thế
này, không bằng đi thu thập hành lý của hắn một chút đi.”
“Lục lang chưa bao giờ rời nhà, thân mình lại không
tốt, vừa xuất môn liền đi xa như vậy, nếu hắn có chuyện gì. . . Vậy phải làm
thế nào mới tốt a? Bảo con cùng phụ thân nó về già phải làm sao bây giờ?” Đồ
thị khóc càng hung hăng, toàn gia đều thật sự không coi thân mẫu như nàng ra
gì. Muốn đưa người đi, cũng không nói sớm một chút, phút cuối cùng mới nói, thu
dọn thế nào đây? Rõ ràng là bắt nạt người a!
Lục lão ông tay chắp sau lưng tiến vào, thấy nàng lại
đang khóc, tâm phiền ý loạn, nhịn không được gào to một tiếng: “Muốn khóc thì
cút ra ngoài mà khóc! Suốt ngày khóc nỉ khóc non, là muốn phá sản sao? Có người
nguyền rủa nhi tử thân sinh như ngươi sao? Hắn có thể có chuyện gì? Hắn tệ nhất
bất quá chính là do ngươi nuôi dưỡng thành phế vật mà thôi!”
Đồ thị đang nức nở sợ tới mức nghẹn trong cổ họng,
kinh hoảng nhìn Lục lão ông, biết Lục lão ông ngày thường tuy rằng uy phong,
nhưng đều thập phần bình tĩnh, chưa bao giờ từng dùng loại ngôn ngữ như vậy
mắng chửi ai.
Lục lão ông cũng thấy mình lỡ lời, liền ngồi xuống
tháp, mang theo vài phần mệt mỏi cùng trầm trọng, hướng nàng phất phất tay: “Ý
ta đã quyết, nếu con trong lòng không vui, không muốn trước khi Lục lang xuất
môn không được gặp mặt hắn cũng được.”
Nghe xong câu nói uy hiếp mười phần này, Đồ thị làm
sao còn dám nhiều lời, lau lệ, nói: “Nhi tức đi thu dọn hành lý cho Lục lang,
đợi lát nữa lại đến phụng dưỡng công công bà bà dùng cơm chiều.” Nói xong nhanh
như chớp rời đi.
Xem ra nước mắt không phải không thể nín a. Lâm Ngọc
Trân châm chọc cười, tự tay dâng trà cho Lục lão ông, Lục lão ông nhìn nàng một
cái, ngữ hàm hai tầng ý nghĩa nói: “Nếu muốn trong nhà an tĩnh, mọi chuyện trôi
chảy, nên học cách hồ đồ lúc cần thiết.” Nói xong cũng không nhìn Lâm Ngọc Trân
có phản ứng gì, thân thiết nhìn về phía Lục Vân: “A Vân, ngày thường con làm
những cái gì a?”
Lục Vân khẩn trương đứng lên: “Tổ phụ, tôn nữ ngày
thường giúp mẫu thân quản hạ nhân trong viện, làm nữ hồng, đọc sách viết chữ,
ngẫu nhiên sẽ tìm tẩu tử pha trà.”
Lục lão ông nhẹ nhàng uống một ngụm trà, nói: “Con
cũng không còn nhỏ nữa đâu.”